Bởi vì Lâm Tuyết Chi lo lắng rằng bọn người Lục Triều Dương sẽ nói gì đó với ông, cho nên sau khi bọn họ đi lên lầu thì cũng đi theo lên lầu, vẫn luôn đứng ở ngoài cửa nghe lén.
Lúc nghe thấy Lục Triều Dương muốn thoát khỏi nhà họ Lục, ngoại trừ kinh ngạc thì càng nhiều hơn chính là vui mừng.
Lục Triều Dương bước ra khỏi phòng sách, khóe mắt liếc nhìn về phía Lâm Tuyết Chi, cười lạnh một tiếng, sau đó nghênh ngang rời đi.
Mặc dù là thái độ của Lâm Tuyết Chi đối với anh rất khó chịu, nhưng mà vừa nghĩ đến anh chủ động đưa ra đề nghị thoát khỏi nhà họ Lục, bà ta liền vui vẻ nhiều hơn là khó chịu.
Đợi đến lúc Lục Thanh Chiêu cũng đi rồi, bà ra mới đi vào trong phòng sách, chỉ nhìn thấy ông đang nổi giận đùng đùng đẩy hết sách vở ở trên bàn xuống đất.
Dọa bà ta phải hét lên một tiếng: “Toàn Hưng, ông đang làm cái gì vậy?”
Hai mắt của Lục Toàn Hưng sắp nứt ra, cắn răng nghiến lại nói: “Liên lạc với giới truyền thông, tôi muốn tuyên bố tin tức chính thức cắt đứt quan hệ với Lục Triều Dương và Lục Thanh Chiêu.”
“Toàn Hưng, ông đang muốn làm cái gì vậy hả?” Lâm Tuyết Chi giả vờ như rất kinh ngạc, thật ra trong lòng của bà ta đang mừng thầm không thôi.
Xem ra lần này ba con bọn họ làm thật rồi.
“Hỏi nhiều như vậy làm cái gì, kêu bà làm cái gì thì đi làm cái đó đi.” Lục Toàn Hưng quát.
Lâm Tuyết Chi bị dọa giật mình, sau đó nhanh chóng nhẹ giọng trấn an ông: “Được rồi được rồi, ông đừng nóng giận nữa mà, tôi lập tức liên lạc ngay đây.”
Dứt lời, bài ta lập tức rời khỏi phòng sách đi liên lạc với truyền thông.
Lục Toàn Hưng ngã ngồi ở trên ghế, sắc mặt âm trầm đến lợi hại.
Ông nhất định phải làm cho hai thằng nhóc không biết trời cao đất rộng đó biết được, không có nhà họ Lục, bọn họ cũng chẳng phải là cái thá gì cả.
...
“Anh, có phải là anh quá xúc động rồi không?”
Lục Thanh Chiêu nâng mắt lên nhìn anh cả ở trong kính chiếu hậu, mặc dù là anh đã sớm biết anh cả sẽ có suy nghĩ này, nhưng mà chân chính nghe thấy anh nói ra thì vẫn bị hù dọa.
Lục Triều Dương nhẹ nhấc mắt lên, ánh mắt từ phía sau đối diện với anh ta trong kính chiếu hậu: “Chẳng lẽ cậu muốn bị ông ấy khống chế tương lai của cậu?”
“Không muốn.” Lục Thanh Chiêu bĩu môi, cùng với việc bị ông khống chế cuộc đời mà nói, thoát khỏi nhà họ Lục như thế này cũng coi là một chuyện tốt,
Ít nhất là sau này anh với anh cả đều được tự do.
Nhưng mà...
“Anh cả, vậy chuyện của Tiêu Tiêu phải làm như thế nào bây giờ?”
Hiện tại bọn họ đã chính thức vạch mặt với ông già rồi, khó đảm bảo được ông ta sẽ không làm ra chuyện gì càng thêm quá đáng với nhà họ Ứng.
Lục Triều Dương đã sớm có dự định, cho nên khi nghe thấy anh ta hỏi như vậy, chỉ lạnh nhạt nói một câu: “Để ông ngoại ra mặt.”
Anh nói như thế này, Lục Thanh Chiêu mới nhớ tới bọn họ còn có một hậu phương vững chắc, đó chính là nhà họ Thẩm.
Có lẽ là quyền thế của nhà họ Thẩm còn kém hơn so với nhà họ Lục, nhưng thế lực trong giới chính trị và quân đội của nhà họ Thẩm vẫn cao hơn một bậc so với nhà họ Lục.
Chỉ cần ông ngoại đồng ý ra mặt, tin chắc là ba của Tiêu Tiêu rất nhanh liền có thể về nhà.
...
Giống như Lục Thanh Chiêu đã suy nghĩ, sau khi ông cụ Thẩm ra mặt, âm mưu của Lục Toàn Hưng lập tức lộ rõ trước mặt của mọi người, những công nhân viên chức bị Lục Toàn Hưng mua chuộc trong giới đều rớt đài chỉ trong một đêm.
Mà ba Ứng cũng đã được chứng minh là bị người khác hãm hại, đã được rửa sạch tội danh và trở về chức vị cũ, tiếp tục cống hiến sức lực vì quần chúng nhân dân.
Ứng Tiêu Tiêu và Lục Thanh Chiêu cũng đã làm hòa.
Lúc hai người tay trong tay trở lại nhà của Lục Thanh Chiêu, gặp Từ Nhã Lạc ở cửa ra vào. Sau khi nhìn thấy hai người bọn họ bên nhau một lần nữa, nhịn không được mà cười trêu chọc nói: “Xem ra tình cảm của hai người tốt rồi nha.”
Ứng Tiêu Tiêu kiêu ngạo hất cằm lên: “Đó là đương nhiên rồi, tình cảm của chúng tôi cũng không phải là người bình thường có thể phá hư được.”
Cô đây là đang ám chỉ cô ta là người bình thường đó à?
Từ Nhã Lạc cười cười, không hề để ý chút nào, cô ta nhìn về phía Lục Thanh Chiêu, không che giấu tình cảm nồng nàn trong đôi mắt: “Anh Thanh Chiêu, đã làm hòa với nhau rồi vậy thì hãy nắm chặt lấy bàn tay của chị ấy, cũng đừng dễ dàng buông ra nữa.”
Sau đó cô ta chuyển ánh mắt nhìn về phía Ứng Tiêu Tiêu, lộ ra một nụ cười hiền hòa chân thành: “Chị Tiêu Tiêu, cảm ơn lúc đó trượng nghĩa, nếu như so sánh thì em rất không trượng nghĩa, vậy mà lại dòm ngó bạn trai của chị, thậm chí còn làm ra chuyện khiến chị tổn thương. Em thành thật xin lỗi chị, thật sự xin lỗi.”
Lời xin lỗi đột ngột của cô ta làm cho Ứng Tiêu Tiêu nghệt mặt ra: “Cô lại đang diễn một màn gì nữa vậy?”
Từ Nhã Lạc cười nói: “Không phải là em đang diễn đâu, em