“Hừ, còn không phải do quan hệ của Bùi Hằng Phúc hay sao, tớ nói cho cậu nghe, ngày đó một mình tớ đi săn tin mới, tớ nhìn thấy cô ta và Bùi Hằng Phúc ăn riêng với nhau đó, còn có ảnh và chứng cứ nữa.”
Tống An Kỳ cười tít mắt lại, đưa máy ảnh của mình ra.
Đường Ngọc Sở nhìn qua, quả nhiên nhìn thấy cảnh tượng hai người ngồi ở nhà hàng Dải Ngân Hà ăn cơm.
“Hừ, cậu nói xem, chuyện này nếu để Cố Ngọc Lam biết được, cô ta liệu có điên lên không?”
Tống An Kỳ cảm thấy vui vẻ vì người khác gặp họa, cô đã bắt đầu tưởng tượng được vẻ hung tợn xấu xí của Cố Ngọc Lam rồi.
Trên thế giới này, người mà cô ghét nhất chính là Cố Ngọc Lam, nếu như cô có thể tận mắt chứng kiến sự thất bại của cô ta, cô chắc chắn sẽ rất sung sướng.
Đường Ngọc Sở lại không vui vẻ như Tống An Kỳ, cô suy nghĩ trong chốc lát, lắc lắc đầu: “Ninh Huyên Huyên cũng không phải người tốt đẹp gì, Bùi Hằng Phúc cũng thế, nếu hai người này về lâu về dài vẫn vậy, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện, Cố Ngọc Lam không thể nào nuốt trôi cục tức này được.”
“Vậy không phải càng tốt sao, ba người đó đấu đá nhau, chúng ta ở bên xem kịch, vui vẻ nhẹ nhàng.”
Tống An Kỳ lạc quan nghịch máy chụp ảnh, không quan tâm đến lời nói của Đường Ngọc Sở.
Đường Ngọc Sở nhìn cô: “Cậu nghĩ nhiều quá rồi, bây giờ điều tớ nên quan tâm là Cố Ngọc Lam sẽ đối phó tớ như thế nào, cho dù thế nào chăng nữa, khoảng thời gian này tớ không có cách nào để đi săn tin được nữa, vì vậy cậu nhớ phải giúp tớ trông chừng người phụ nữ đó, không có gì thì có thể chụp những tấm hình làm ảnh hưởng đến hình tượng của cô ta. Cô ta không phải muốn ra mắt, sau đó dẫm đạp tớ sao? Vậy thì tớ phải để cho cô ta nếm thử mùi vị bị thất bại từng bước một.”
“Đơn giản, để tớ lo.”
Nếu như nói chuyện gì khiến Tống An Kỳ cảm thấy hứng thú nhất lúc này, vậy thì đó chắc chắn là chèn ép Cố Ngọc Lam, vì vậy nên cô nhận hết những việc này, không nói hai lời mà đồng ý luôn.
…
Chớp mắt, hơn nửa tháng đã trôi qua, căng thẳng suốt thời gian quan, cuối cùng biên kịch cũng đã sửa xong kịch bản.
Đường Ngọc Sở lấy những tư liệu liên quan đến hạng mục này, đến Hoàng Đình để tìm Lục Triều Dương.
Đây là lần thứ hai Đường Ngọc Sở đến Hoàng Đình, hơn nữa còn là lấy thân phận người đàm phán để đi, bước vào từ cửa lớn một cách quang minh chính đại, vô cùng ung dung.
Lục Triều Dương đã biết từ sớm, vì vậy sai Tô Lân xuống để đón cô.
Lên tầng, đến phòng làm việc của tổng giám đốc, Lục Triều Dương đã pha café xong đợi cô.
“Sau đây, chúng ta sẽ chính thức đàm phán được chứ?”
Đường Ngọc Sở ngồi xuống đối diện anh, cố gắng thể hiện dáng vẻ nghiêm túc nhất.
“Đương nhiên, bởi vì chúng ta đang bàn bạc