Nghe hai anh em Lục Triều Dương nói chuyện với nhau, ánh mắt Đường Ngọc Sở hơi tối đi, cô hoàn toàn không cảm thấy thương xót chút nào khi nhìn thấy Cố Ngọc Lam gặp phải chuyện như thế.
Người phụ nữ ấy nham hiểm và ác động như thế, nếu như tối qua Lục Triều Dương không đến kịp lúc, cho dù chỉ trễ hơn một phút nữa thôi thì e là cuối cùng cô sẽ bị Lâm Nghị làm nhục.
Vậy thì hôm nay cô đã triệt để bị hủy hoại.
Chỉ cần nghĩ đến chuyện mình rơi vào bước đường không tìm được người giúp sức, trong lòng Đường Ngọc Sở vẫn còn cảm thấy sợ hãi và phẫn nộ, cô không khỏi siết chặt nắm đấm, đôi mắt linh động toát ra vẻ lạnh lùng.
Cô phải tính sổ đến cùng với Cố Ngọc Lam!
Vào lúc Đường Ngọc Sở đang âm thầm cảm thấy may mắn, Cố Ngọc Lam lại vất vả trốn trong nhà, không dám gặp mặt bất kỳ một ai!
Cái tát của Lục Thanh Chiêu rất mạnh, khiến cho gò má của cô ta sưng vù, răng chảy máu, cho dù cô ta đã chườm đá suốt cả đêm thì vẫn chưa tiêu tan đi hết.
Trong lòng Cố Ngọc Lam vừa cảm thấy hận vừa cảm thấy tủi thân, nhưng vừa nghĩ đến ánh mắt hung ác của Lục Thanh Chiêu, cô ta lại thấy hơi sợ hãi.
Có thế nào thì cô ta cũng không ngờ rằng, một người lịch sự như Lục Thanh Chiêu mà lại đi đánh một cô gái xinh đẹp như hoa giống mình, hơn nữa lại mạnh tay như thế, không hề lưu tình một chút nào cả.
Đây là lần đầu tiên Cố Ngọc Lam cảm thấy nhục nhã như vậy kể từ lúc cô ta sinh ra cho đến giờ.
“Chết tiệt, chết tiệt, nhất định mình phải bắt con ả đê tiện Đường Ngọc Sở và người đàn ông kia phải trả giá!”
Cố Ngọc Lam tức muốn điên, cảm giác thù hận dâng trào lên trong lòng, gần như khiến cô ta đánh mất lý trí.
“Ngọc Lam, tối qua người đàn ông ấy chỉ tát em có một cái mà thôi, nếu như anh ta mạnh tay hơn một chút thì e là đã làm tổn thương đến đứa trẻ trong bụng em rồi. Ba mẹ anh đã biết chuyện này, lẽ nào em còn muốn làm cho bọn họ không vui à?”
Nghe thấy tiếng kêu gào của Cố Ngọc Lam, gương mặt Bùi Hằng Phúc sa sầm.
Tối qua bị Đường Ngọc Sở từ chối, tâm trạng của anh ta đã chẳng mấy vui vẻ, nào ngờ Cố Ngọc Lam còn bị đánh trước mặt anh ta.
Vừa nghĩ đến người đàn ông ưu tú ấy, tâm trạng Bùi Hằng Phúc bị phủ trong lớp âm u dày đặc
“Hằng Phúc, em ra nông nỗi như thế này rồi mà anh không đau lòng một chút nào hay sao? Không biết con ả Đường Ngọc Sở đê tiện ấy đã đi đầu để tìm người đàn ông hoang dã kia, cô ta không muốn cho em được sống yên, nói không chừng mục đích của cô ta chính là đứa trẻ trong bụng em đấy. Lẽ nào anh muốn cho qua chuyện này hả? Em bị đánh thì không sao, lỡ mà bị sảy thai thì con của anh cũng mất rồi, em không nuốt nổi cơn giận này xuống.”
Cố Ngọc Lam ôm cánh tay Bùi Hằng Phúc, nói với vẻ căm phẫn, sau khi dứt lời còn ráng nặn ra vài giọt nước mắt hòng kiếm lòng thương hại của anh ta.
Chỉ có điều gương mặt ấy bị sưng nặng nề quá, cô ta làm ra vẻ tủi thân nhưng trông lại có vẻ hết sức buồn cười.
“Không nuốt trôi cơn giận này