Bùi Hằng Phúc không nói lời nào, Đường Ngọc Sở cũng không muốn nhiều lời với anh ta, trong khoảng thời gian này cô ngày càng cảm thấy lúc trước mình yêu người đàn ông này đúng là một hành động vô cùng ngu ngốc.
Hai người không thay đổi biểu cảm cứ giằng co như thế, ánh mắt Đường Ngọc Sở lạnh như băng, sắc mặt Bùi Hằng Phúc vô cùng u ám.
Sau một lúc lâu, Bùi Hằng Phúc mới chậm rãi mở miệng: “Đường Ngọc Sở, tôi nói rồi sớm muộn gì cô cũng phải trở về bên cạnh tôi.”
“Anh nằm mơ đi!”
Đường Ngọc Sở khịt mũi coi thường xì một tiếng, cảm thấy người đàn ông này bị điên rồi mới có thể nói câu này làm cho người khác cười đến rụng răng.
Bùi Hằng Phúc cũng không thèm để ý, chỉ im lặng nhìn cô nhàn nhạt nói: “Có phải nằm mơ hay không thì hiện tại nói còn quá sớm. Tôi sẽ dùng tất cả thủ đoạn làm cho thỏa hiệp! Cô không tin mà cứ chờ mà xem.”
Anh ta nói xong lời cuối cùng thì ánh mắt hiện lên sự độc ác không tên.
Trong lòng Đường Ngọc Sở lạnh xuống, lần đầu tiên cô phát hiện người đàn ông trước mắt khiến người ta cảm giác có chút nguy hiểm.
Mặc dù như vậy nhưng Đường Ngọc Sở cũng không muốn chịu thua trước mặt anh ta, lập tức lạnh mặt nói: “Bùi Hằng Phúc, có lẽ người khác sẽ sợ anh, nhưng tôi không sợ. Tôi lại muốn biết nếu vừa rồi Cố Ngọc Lam nghe thấy những lời đó thì cô ta có mất hết lý trí, liều mạng với anh hay không? Dù sao khi người phụ nữ phát điên thì tôi cũng hơi sợ đấy.”
Rốt cuộc Bùi Hằng Phúc cũng thay đổi sắc mặt.
Anh ta biết Đường Ngọc Sở nói không sai, tính cách Cố Ngọc Lam luôn kiêu ngạo, hơn nữa cô ta có lòng chiếm hữu anh ta vô cùng mãnh liệt.
Cho tới bây giờ cô ta coi Đường Ngọc Sở là cái đinh trong mắt, nếu cô ta biết anh ta càng mong nhớ Đường Ngọc Sở, nói không chừng sẽ làm ra chuyện đáng sợ gì đó.
Đường Ngọc Sở thấy vẻ mặt do dự của Bùi Hằng Phúc thì biết được lời nói của mình có tác dụng, cô không khỏi hừ lạnh một tiếng, sau đó cũng không đợi anh ta đáp lại đã tự động tránh ra.
Khoảng nửa tiếng sau, rốt cuộc Cố Ngọc Lam cũng trang điểm xong, bước ra từ phòng hóa trang.
Cô ta đứng trước mặt Bùi Hằng Phúc, vẻ mặt không vui oán giận nói: “Hằng Phúc, lát nữa em sẽ bắt đầu quay phim, nhưng quần áo này quá xấu, em mặc như vậy chắc chắn sẽ không ăn hình, hơn nữa hình tượng của em cũng sẽ giảm đi nhiều.”
Cố Ngọc Lam mặc một bộ thể thao xanh trắng, chân mang một đôi giày đá bóng màu trắng, rất gợi cảm, lúc này tóc buộc thành đuôi ngựa ở phía sau, trang điểm cũng rất nhạt, hoàn toàn khác với phong cách của cô ta hằng ngay, có vẻ rất bình thường không có gì lạ.
Mà đây không phải là điều Cố Ngọc Lam muốn.
Cô ta luôn kiêu căng ngạo mạn, cảm thấy ngoại hình và khí chất không tồi, không hề thua kém những ngôi sao nữ nổi tiếng trong giới, mà vẻ đẹp giống như cô ta thì ít nhất thương hiệu cao cấp một chút mới xứng với cô ta.
Bùi Hằng Phúc dịu dàng an ủi cô ta: “Ngọc Lam, em vừa tái xuất, em muốn làm người phát ngôn cho một thương hiệu lớn là chuyện không thể nào. Cho nên, hiện tại em phải chấp nhận nhún nhường, sau khi em hot trở lại thì anh sẽ lại cho người tìm đại diện phát ngôn khác, đến lúc đó đồ trang điểm, thương hiệu cao cấp nước ngoài, em tùy ý lựa chọn.”
Cố Ngọc