“Được rồi, mấy ngày nay em nghỉ ngơi ở nhà cho tốt đi, chuyện này đợi sóng yên biển lặng rồi nói sau.”
“Vậy chuyện phát ngôn quảng cáo tiếp theo của em…”
Cố Ngọc Lam cắn môi, vẻ mặt không cam tâm.
“Bây giờ còn nhà quảng cáo nào muốn tìm em làm phát ngôn nữa, em vẫn nên ngoan ngoãn ở nhà đợi sóng gió qua đi. Cuối cùng anh cảnh cáo em một lần nữa, nếu như em còn tiếp tục chuốc phiền phức, mẹ anh tuyệt đối sẽ không đồng ý cho anh kết hôn với em nữa. Đến lúc đó cho dù em có cầu xin thì chỉ e là cũng vô dụng, em tự thu xếp ổn thoả đi.”
Nói xong lời này, Bùi Hằng Phúc cũng chẳng còn tâm trạng an ủi Cố Ngọc Lam nữa, trực tiếp lấy áo khoác đi ra ngoài.
Bùi Hằng Phúc vừa rời khỏi, sắc mặt Cố Ngọc Lam liền bắt đầu âm trầm bất định.
Tuy cô ta biết Bùi Hằng Phúc sẽ không trơ mắt nhìn cô ta bị chịu ức hiếp, nhưng anh ta bây giờ bị nhiều chuyện công việc bám lấy như vậy, cũng phải phân thân chi thuật, muốn anh ta toàn tâm toàn ý đổ dồn về trên người cô ta, cơ bản là không thể.
Cho nên vào lúc này, cô ta chỉ thể nghĩ cách tự cứu.
Nghĩ đến đây, Cố Ngọc Lam vội vàng cầm điện thoại lên gọi cho Lâm Tiểu Ngải: “Tiểu Ngải, cô quen biết nhiều người trong giới giải trí hơn tôi, có cách gì giúp tôi tổ chức một buổi tụ tập, tôi muốn mời bọn họ ăn cơm.”
“Cô chuẩn bị làm gì?”
Lâm Tiểu Ngải nghe ra được một số manh mối từ trong lời của Cố Ngọc Lam.
“Tôi cần người khác giúp đỡ, chỉ cần có thể khiến tôi đứng vững ở giới giải trí, tôi không tiếc tất cả trả giá.” Cố Ngọc Lam nghiến răng, kiên quyết mà nói.
“Được, tôi sắp xếp giúp cô.”
Cúp điện thoại xong, Cố Ngọc Lam bất giác híp đôi mắt lại, nguy hiểm mà nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Đường Ngọc Sở, đừng tưởng như vậy là có thể đánh bại tôi, sớm muộn gì tôi cũng sẽ khiến cô phải trả giá đau đớn.
Hít một hơi thật sâu, Cố Ngọc Lam kìm nén lửa giận trong lòng, quay về nhà họ Đường.
Nhà họ Đường bây giờ, ngoại trừ Đường Tùng và Triệu Uyển Nhan ra, thì chỉ còn lại quản gia và người làm.
Sau khi Cố Ngọc Lam về, liền đi thẳng đến phòng của Triệu Uyển Nhan, vừa vào cửa, liền nóng lòng hỏi: “Mẹ, lúc trước kêu mẹ nói với ba về chuyện phân chia cổ phần, rốt cuộc thế nào rồi?”
“Sao lại đột nhiên nhắc đến chuyện này? Còn nữa, sao con lại đột ngột về rồi? Bây giờ con tốt xấu gì cũng gả đi nhà họ Bùi rồi, hai ba bữa lại chạy về nhà, không tốt lắm đâu.”
Triệu Uyển Nhan vội vàng chào đón, kéo Cố Ngọc Lam ngồi sang một bên.
Vẻ mặt Cố Ngọc Lam không kiên nhẫn mà nói: “Sao con không thể nhắc, chuyện này đã qua lâu như vậy rồi, bây giờ ở bên ngoài, tên nhỏ thì không để yên cho con, ở nhà, tên già cũng không để yên cho con. Hai ba con bọn họ căn bản không muốn cho con sống yên. Sự nghiệp của con bây giờ khó khăn, nếu như không có bảo chứng, mẹ đợi đó đi, sớm muộn gì mẹ của Hằng Phúc cũng sẽ quét con ra khỏi cửa cho xem.”
“Haiz, Ngọc Lam, mẹ cũng biết con lo lắng, nhưng lão già cứ không chịu, mẹ có cách gì chứ.”
Biểu cảm của Triệu Uyển Nhan trông có chút bất lực.
Tên của người thừa kế hợp pháp của Tập đoàn Đường Thị luôn là tên của Đường Ngọc Sở, đây là năm đó sau khi mẹ Đường qua đời đã ước định với Đường Tùng.
Mấy năm nay, Triệu Uyển Nhan bề ngoài trông nở mày nở mặt, nhưng trên thực tế, phần lớn tài sản của nhà họ Đường không liên quan gì đến bà ta.
Triệu Uyển Nhan luôn canh cánh trong lòng, cũng rất không cam, sau này dùng đủ mọi thủ đoạn mới khiến Đường Tùng đồng ý, phân một chút tài sản cho Cố Ngọc Lam làm của hồi môn.
Nhưng ngàn tính vạn tính, bà ta lại không ngờ rằng, số tài sản này phải được thông qua sự đồng ý của Đường Ngọc Sở.
Nghĩ đến đây, trong lòng Triệu Uyển Nhan càng thêm u phiền.
Nếu như phải qua tay của Đường Ngọc Sở, vậy muốn lấy được tài sản, cơ bản là chuyện không thể!
“Con không quan tâm, nếu như năm đó ông ta đã nói rồi, vậy bên của Đường Ngọc Sở ông ta cũng phải tự mình đi nói, con đã đợi không được nữa rồi, chuyện này mẹ làm ổn thoả cho con càng nhanh càng tốt đi, nếu như mẹ muốn quãng đời còn lại được tiếp tục không lo cơm áo gạo tiện thì chỉ có thể giúp con ngồi vững vị trí bà Bùi, nếu không sau này già rồi, mẹ cứ đợi