Triệu Uyển Nhan tức đến run người
Cố Ngọc Lam kéo kéo bà, muốn trấn an, sắc mặt có chút âm trầm nhìn Đường Tùng: "Ba, mẹ của con dù sao cũng là trưởng bối của cô ta, ba cứ để Đường Ngọc Sở làm nhục bà như vậy sao?"
Đường Tùng cau may, đối với một màn trước mắt này, cũng cảm thấy đau đầu không khỏi nổi giận: "Mấy người ít nói hai câu đi, không cần biết mấy người bên ngoài làm loạn thế nào, đấu thế nào, đã trở lại cái nhà này, thì bỏ hết định kiến cho tôi, đừng có mỗi lần gặp mặt lại như thù địch sống chết, tôi sợ mất mặt!"
Nghe vậy, Đường Ngọc Sở không khỏi nhếch miệng.
Cô và Cố Ngọc Lam đã sớm thù địch sống chết rồi, hơn nữa còn là cái loại không thể sống chung dưới một bầu trời.
Cố Ngọc Lam và Triệu Uyển Nhan cũng không nói thêm cái gì, lần nữa ngồi về lại sofa, chỉ có điều đáy mắt của hai mẹ con cũng xẹt qua một tia ác độc khó phát giác.
Một lúc sau, Đường Ngọc Sở chuẩn bị lên lầu, Đường Tùng đột nhiên gọi cô lại: "Hôm nay đúng dịp con trở về, có chuyện muốn thương lượng với con."
"Chuyện gì?"
Đường Ngọc Sở dừng lại bước chân, nghi ngờ hỏi.
"Là về chuyện phân phối cổ phần của công ty."
Đứng lên khỏi sofa, Đường Tùng đưa cho Đường Ngọc Sở một bộ tài liệu đã được chuẩn bị trước.
"Phân phối cổ phần công ty?"
Đường Ngọc Sở nhướng nhướng mày, đưa tay nhận: "Cổ phần của tập đoàn Đường Thị, đều là dưới danh nghĩa của tôi đi? Tại sao phải phân phối?"
Đường Tùng không trả lời, chỉ là ý bảo cô xem tài liệu trong tay.
Đây là giấy sang nhượng cổ phần, bên trong rõ ràng viết tập đoàn Đường Thị đồng ý chuyển nhượng 20% cổ phần của mình cho Cố Ngọc Lam, chỉ cần Đường Ngọc Sơ ký tên lên đó, lập tức có hiệu lực.
Đường Ngọc Sở nhìn qua, lập tức hiểu.
Khó trách!
Khó trách hai hôm nay Cố Ngọc Lam không sốt ruột phản kích, thì ra là tính toán lên tài sản của nhà họ Đường.
Cô ta đúng là dám nghĩ, sau khi làm nhiều chuyện với cô như vậy, vẫn còn mặt mũi mà muốn cô chia tài sản cho cô ta.
Đường Ngọc Sở cảm giác tam quan của mình được làm mới hoàn toàn, cho đến một lúc sau, mới miễn cưỡng nói nên lời: "Trời còn chưa tối, đã bắt đầu giấc mộng xuân thu rồi sao? Thứ của Đường Ngọc Sở tôi, mấy người cũng tính toán?"
Giọng nói mỉa mai nhìn hai mẹ con này, đáy mắt Đường Ngọc Sở xẹt qua một ý lạnh, ném trả tài liệu 20% cổ phần cho Đường Tùng, ý tứ đó, rõ ràng là không muốn cho.
Đường Tùng như là sớm đã đoán được, cũng không mở miệng, Triệu Uyển Nhan lập tức lớn tiếng cả giận nói: "Đường Ngọc Sở, 20% cổ phần công ty này, là ba con cho Ngọc Lam làm của hồi môn, cho nên con phải ký tên lên."
"Ông ta cho phép, sao tôi phải ký? Cổ phần tập đoàn Đường thị, có một phần là mẹ tôi để lại cho tôi, các người cũng xứng có được sao?"
Đường Ngọc Sở cười lạnh mỉa mai, chuyển tầm mắt, nhìn trên mặt Đường Tùng, đạm mạc nói: "Ba, mặc dù tập đoàn Đường Thị vẫn luôn là ba quản lý, nhưng người có tư cách thừa kế là con. Đó là thứ mà mẹ để lại cho con, ai cũng đừng nghĩ đụng bào, nếu như ba không muốn làm con và ba hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ cha con, thì cũng đừng để hai mẹ con kia có chủ ý kia, bởi vì con chết cũng không đồng ý."
Nói xong lời này, Đường Ngọc Sở cũng không đợi Đường Tùng nói cái gì, xoay người muốn đi.
Triệu Uyển Nhan nóng nảy, vội vàng đuổi theo, cầm lấy tay Đường Ngọc Sở nói: "Ngọc Sở, con không thể không đồng ý, 20% cổ phần công ty này là ba con đã nói, ông ấy là người lớn, con nên nghe lời ông ấy. Ngọc Lam bây giờ thật sự rất cần 20% cổ phần công ty này, bằng không nhà họ Bùi sẽ xem thường nó."
"Liên quan gì đến tôi?"
Đường Ngọc Sở chán ghét bỏ tay Triệu Uyển Nhan ra, cười lạnh: "Cố Ngọc Lam và Bùi Hằng Phúc kết hôn, tôi cũng đã mai mối cho chị ta, từ đầu đến cuối ngoại trừ nghĩ muốn đối phó tôi, nhưng có từng có chút áy nát với tôi? Tôi cũng