"Vậy thì chúc mừng, ông đoán đúng rồi đấy, tôi rất muốn loại bỏ cô ta...không biết ông đây có cách gì hay à?"Uyển Nhi đáp.
Tần Phong nở nụ cười đắc ý, lão ta bày ra kế hoạch cho Uyển Nhi thực hiện.
Điểm yếu của tên Lộ Nam đó bây giờ chắc chắn là Tô Bắc, nếu cô ta có gặp nguy hiểm gì thì hắn sẽ không ngại cứu cô bằng mọi cách.
Dù có phải đem cả gia tài đi thì hắn cũng sẽ chấp nhận mà thôi.
...
Tô Bắc hoàn toàn không biết hôm nay Lộ Nam đã đưa ông nội, ba mẹ và em gái cùng đến nhà của cô.
Tô Mộc cũng đã được xuất viện, vì chân còn bó bột nên cậu chỉ ở nhà phụ giúp mẹ nấu cơm.
Tuy di chuyển có phần rất khó khăn nhưng cậu không muốn trở thành gánh nặng cho mẹ, lúc cậu đang loay hoay định nhóm bếp thì nghe tiếng gọi vọng từ nhà trên.
"Tới đây." Tô Mộc nói rồi đứng dậy phủi quần áo, tay cầm nạn từ từ đi lên phía nhà trên.
"Là ai đến vậy?"
Tô Mộc liền đứng hình khi thấy anh cùng với gia đình anh đang có mặt ở đây, cậu ấy vội cúi đầu chào và đi đến kéo ghế cho họ ngồi.
"M...mời mọi người ngồi ạ, để cháu đi lấy nước cho mọi người uống...Lộ tổng cũng ngồi đi ạ."
Điềm Hinh liền nắm lấy tay Tô Mộc, bà nói: "cháu cứ ngồi xuống đi, chân không tiện đi lại thì cứ ngồi đấy.
Để bác tự đi lấy nước được rồi."
Bà nói rồi tự mình đi rót nước, nhìn ngôi nhà của con dâu, bà có chút xót xa.
Nếu gia đình bà nhà cao cửa rộng thì nhà của Tô Bắc cũng chỉ một ngôi nhà đơn sơ, cũ kỹ.
Lấy nước xong bà bưng lên cho mọi người cùng uống, lúc này Lộ Thành hỏi: "mẹ cháu đâu? sao nãy giờ bác không thấy?"
"Mẹ cháu đi mần ruộng chưa về ạ."
"Mà chân của cháu bị sao thế?" ông nội của Lộ Nam hỏi.
"Cháu đi làm ở công trình, không may trượt chân ngã từ giàn giáo xuống...cũng may ông trời còn thương giữ lại cái mạng này." Tô Mộc đáp.
Lộ Nam liền nhớ đến bức thư hôm đó anh đọc được, mẹ Tô Bắc nói mượn tiền cho em trai làm vốn mở quán ăn.
Hóa ra lại vì chuyện này sao?
"Vậy chuyện cháu bị té, Tô Bắc có biết không?" Điềm Hinh thắc mắc, bà hỏi.
Tô Mộc không biết có nên trả lời hay không, cậu vân vân một lúc mới lên tiếng đáp lại câu hỏi của bà.
Cậu lắc đầu đáp: "cháu không nói với chị vì..."
"Sợ cô ấy lo lắng đúng không? nếu em làm như vậy Tô Bắc sẽ lo hơn đấy, anh nghĩ em nên nói thật với cô ấy chuyện này."
Lời nói của Lộ Nam cắt ngang lời của Tô Mộc.
Cậu cũng hơi bất ngờ khi Lộ tổng lạnh lùng mà cậu biết lại gọi cậu bằng em, thật sự là không nghe nhầm đấy chứ?
Trong lúc ngồi chờ mẹ của cậu về, mọi người trò chuyện với nhau trông rất vui vẻ, chỉ riêng Lộ Lộ đã rời đi.
Hiếm khi có dịp đến những chỗ như thế này nên cô muốn đi tham quan mọi thứ xung quanh đây một chút, nơi đây không tấp nập như thành phố cô sống.
Khung cảnh ở đây phải nói là rất yên bình.
[Buổi trưa]
Lúc này cũng tầm 11 giờ 38 phút, mẹ của cậu giờ này cũng về ăn cơm trưa.
Vì thấy chân cậu không tiện đi lại nên Điềm Hinh đã đích thân nấu bữa trưa.
Đây cũng được coi như một trải nghiệm thú vị của bà, đi hỏi cưới cho con trai mà lại còn phải nấu ăn.
"Mẹ về rồi này, Tô..."
"L...Lộ tổng...m...mọi người đến lúc nào vậy? tôi xin lỗi do tôi không biết mọi người đến nên không kịp chuẩn bị gì cả." bà cúi đầu nói.
"Không sao đâu chị thông gia, chúng tôi không trách chị đâu...chị vào rửa tay rồi chúng ta cùng ăn một bữa cơm."
"Lộ Lộ, con vào dọn cơm phụ mẹ đi." Lộ Thành nói.
"Để Lộ tiểu thư ngồi đi ạ, tôi làm được rồi." bà đáp.
Thế là bữa cơm hôm nay của bà và Tô Mộc không chỉ có hai mẹ con như ngày thường mà vô cùng đông vui, lúc này Điềm Hinh cũng lên tiếng.
"Chị thông gia, hôm nay gia đình tôi đến