Chương 13: Quyền sống sót
Edit: Thiên Hi
Khi Thẩm Vân Cương mang sủi cảo đã hấp lên, List đang ngồi trên ghế, tay đỡ trán nhắn mắt, tựa hồ rất mệt.
Cô đang do dự không biết nên gọi anh ta hay không thì người này đã ngẩng đầu lên, xoa xoa huyệt Thái Dương, thấy trên bàn hai có hai đĩa đồ ăn, anh ta hứng thú hỏi: “Đây là món gì? Đồ ăn Trung Quốc sao?”
“Đây là sủi cảo. Vào ngày lễ ở đất nước chúng tôi sẽ ăn sủi cảo, gia đình quây quần bên nhau, vô cùng náo nhiệt, xem ti……” Cô suýt chút nữa nói TV, nghĩ rằng TV còn chưa phổ biến ở Trung Quốc vào thời kỳ này, cô sửa lại lời nói, “Xem pháo hoa, rất ấm áp.”
“Sủi cảo?” List nói hơi gượng gượng, “Nghe có vẻ không tồi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Nếm thử đi.” Thẩm Vân Cương đưa nĩa cho anh ta.
List cầm nĩa ăn thử một miếng, Thẩm Vân Cương đứng ở một bên nhìn anh ta, “Thế nào?”
“Cũng không tệ lắm, món này rất đặc biệt, không giống với đồ ăn ở đây.”
“Đương nhiên rồi.” Nhắc tới đồ ăn, cô tràn đầy niềm tự hào dân tộc, búng tay một cái, nói, “Trung Quốc chúng tôi có rất nhiều món ăn mà ngài ăn cả đời cũng không hết được, đáng tiếc tôi chỉ biết làm một ít món đơn giản, sau này có cơ hội mời……”
Thẩm Vân Cương có chút đắc ý khi nhắc tới quê hương, thiếu chút nữa quên mất tình cảnh hiện tại của mình. Cô đã không còn sống ở thời đại hòa bình nữa và... đất nước mình.
Đây là nước khởi xướng thế chiến II: Đế chế thứ ba Đức.
List thấy cô đột nhiên không nói nữa, anh ta rũ mắt, lại đút mấy cái sủi cảo vào trong miệng, đột nhiên hỏi: “Cô ăn chưa?”
“Hả? Tôi ăn rồi.”
“Cấp trên chưa ăn, cô dám ăn trước sao?”
“Tôi không ăn……”
“Ngồi xuống ăn cùng tôi đi.”
“Không…… Không cần, tôi không đói.” Cô không muốn ăn xong lại phải vào nhà vệ sinh móc họng đâu, khó chịu lắm.
“Sao?”
Nghe thấy từ “Sao?” nồng đậm uy hiếp của anh ta, Thẩm Vân Cương ngoan ngoãn ngồi xuống. Cô gắp một cái sủi cảo vào bát của mình, bảo: “Tôi ăn thế này là đủ rồi.”
List nhìn bát của cô đầy ghét bỏ, nói: “Chẳng trách cô không cao được.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“…… Ở đất nước tôi, thế này được xem là cao đấy, không lùn đâu, cảm ơn.”
Trước kia cô rất thích ăn sủi cảo, hiện tại ăn chẳng có vị gì cả. Ăn xong, thấy tâm trạng của anh ta không tệ lắm, cô hỏi anh ta một câu.
“Tại sao ngài chọn tôi?”
“Sao hả? Cô thấy rất vinh hạnh đúng không?”
“…… Đúng vậy, cho nên tại sao ngài chọn tôi?”
List đặt nĩa xuống, lau miệng: “Thật ra rất đơn giản.”
Thẩm Vân Cương chăm chú lắng nghe, đợi anh ta tiếp tục nói.
“Nhưng tôi không muốn nói cho cô biết.”
“……” Anh tính xấu như vậy, ông trời có biết không?
List sửa sang lại quân phục, cầm lấy mũ và nói: “Khoảng năm giờ chiều nay tôi sẽ về.”
“Vâng, tôi biết rồi.”
List rời đi được một lúc, có người mang đến cho cô hai bộ quần áo giống nhau, Thẩm Vân Cương rất vừa lòng, cuối cùng cũng có thể tắm rửa rồi.
Bên ngoài, Molders và List vừa cưỡi ngựa vừa thảo luận về tính khả thi của việc gieo trồng và nhân giống.
“Tôi thấy quyết định này thực sự rất kỳ quái, không chỉ hao phí một lượng khổng lồ nhân lực và vật lực, mà quan trọng hơn hết là nó có khả năng sẽ không thành công.” Molders chỉ vào đầm lầy cách đó không xa, “Đất, không khí, nước ở đó đều nhiễm độc nặng.”
“Ngài ấy đã từng rất hứng thú với nông nghiệp nhưng luôn không thể thực hiện được ý nguyện, hiện tại ngài ấy thích nơi này nên muốn hiện thực hóa ước mơ cũng là điều dễ hiểu.”
Đang đi, List nhìn thấy cách đó không xa có một đám người khuôn mặt như ma, máy móc bước vào buồng khí ngạt, một lát sau, tiếng