Sườn Xám Cùng Quân Trang

Chương 30


trước sau


Chương 30:
Edit: Thiên Hi
Mấy ngày nay Thẩm Vân Cương vẫn luôn suy nghĩ về cô gái hôm trước. Tại sao cô ta lại có vẻ mặt như thế nhỉ? Cứ như cô là quỷ không bằng.
Cô cố tình đứng chờ ở chỗ hôm trước đụng phải cô ta nhưng vẫn không gặp được người.
“Cương, cô ở đây làm gì? Chúng ta đi tắm đi.” Cô gái người Do Thái từng cứu cô lúc trước cầm khăn mặt gọi cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không thể không nói hoàn cảnh nơi này thật sự không tồi, còn cho các cô nhà tắm riêng, chẳng qua nước lạnh như băng.
“Được, Helena, để tôi đi lấy khăn đã.”
“Tôi đã cầm cho cô rồi đây.” Helena chớp chớp mắt, đưa khăn cho cô.
Thẩm Vân Cương cười: “Cảm ơn cô.”
Hai người cùng nhau đến nhà tắm, tuy rằng nơi này có vẻ đơn sơ nhưng trong trại tập trung đã là quý giá rồi. Có người đã tắm xong khi các cô đến.
Thẩm Vân Cương và Helena cất đồ đi, khi hai người chuẩn bị cởi quần áo thì “Phanh” một tiếng, cửa phòng tắm bị đá văng.
Một tên lính SS say khướt lảo đảo đi vào. Thẩm Vân Cương và Helena hoảng sợ, cũng may các cô ở trong góc nên tên lính kia không chú ý tới.
Cô gái đang tắm bên trong vô cùng hoảng hốt khi thấy tên lính vào, cô ấy muốn chạy nhưng bị gã túm tóc đè xuống đất.

Helena kéo Thẩm Vân Cương, “Chạy mau.”
“Nhưng……”
“Không có nhưng nhị gì hết, cô không cứu được cô ấy.”
Cô gái kia nhìn thấy Thẩm Vân Cương và Helena chạy ra ngoài bèn lớn cầu xin: “Cứu tôi với, xin hãy cứu tôi!”
Tên lính tát cô ấy, “Câm miệng, đồ đ*ếm.”
“Cầu xin ngài, đừng chạm vào tôi, xin ngài.”
Nghe tiếng khóc lóc van xin sau lưng, Thẩm Vân Cương cuối cùng vẫn là dừng lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Helena nghi hoặc nhìn cô: “Cương?”
Thẩm Vân Cương kéo tay cô ấy ra: “Cô về trước đi, tôi sẽ quay lại ngay.”
Helena lập tức hiểu cô muốn làm gì, cô ấy nghiêm túc nói: “Cô sẽ tự hại chính mình đấy!”
“Sẽ không đâu, cô yên tâm, tôi rất mạnh.”
“Nhưng vấn đề không phải là mạnh hay không mạnh!”
“Dù sao gã cũng uống nhiều rồi, sẽ không có việc gì đâu.” Thẩm Vân Cương nhặt một viên gạch ở dưới đất, giấu nó sau lưng, sau đó thật trọng đi tới. Thấy cô cố chấp như vậy, Helena dậm chân nấp sau cánh cửa, sẵn sàng hành động tùy thời cơ.
Cô gái kia thấy Thẩm Vân Cương đi tới bèn liều mạng đẩy tên lính trên người ra, sau đó lớn tiếng nói: “Thưa ngài! Cô ta…… Cô ta đẹp hơn tôi, ngài tìm cô ta đi, cầu ngài……”
“……” Thẩm Vân Cương nghe vậy rất muốn xoay người rời đi, nhưng không kịp nữa rồi, tên lính đã quay đầu lại, cô lấy viên gạch giấu sau lưng đập vào gáy gã.
Gã ngã xuống như một con lợn chết.
Cô gái kia vội vàng đẩy gã ra, không nói gì đã muốn chạy.
Thẩm Vân Cương giữ cô ta lại, “Cô có còn lương tâm không, tôi tới cứu cô mà cô lại……” Cô đang nói thì nhìn thấy một khuôn mặt lộ ra trong đám tóc rối bù, đó chính là người mà cô gặp ngày hôm đó.
“Là cô.”
Cô ta thất thố, “Tôi không quen cô, buông tôi ra.”
Lúc này Helena cũng bước ra, “Cương, cô cứu ả bạch nhãn lang* này làm gì? Bây giờ phải làm sao đây?”
*Bạch nhãn lang: sói mắt trắng, chỉ những người vong ân bội nghĩa.
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Thẩm Vân Cương giấu viên gạch trên tay đi, nói: “Nếu có người hỏi tới thì nói gã bị trượt chân do uống nhiều quá.”
“Sau khi gã tỉnh lại thì sao?”
“Nhìn dáng vẻ vừa rồi thì có lẽ ngày mai gã không nhớ gì đâu, nếu bị hỏi thì lặp lại những lời ban nãy tôi nói.”

Cô gái bên cạnh nhân lúc hai cô đang nói chuyện bèn bỏ chạy nhưng bị Helena ngăn lại.
“Hừ, tôi chưa bao giờ gặp qua loại người như cô, thật ghê tởm.” Helena khoanh tay nhìn cô ta, “Cô tỏ thái độ với ân nhân à? Còn bỏ đi nữa, muốn quăng lại cục diện rối rắm này cho bọn tôi sao?”
“Ở lại đây cho tôi!” Helena nói xong liền đi ra ngoài gọi người.
Nhìn vẻ mặt oán hận của cô ta, bỗng Thẩm Vân Cương nhớ ra đã từng gặp người này ở đâu. Cô ta là một trong những người được gọi đến để biểu diễn cùng cô. Sau khi hội Chữ Thập Đỏ rời đi, tất cả người tham gia diễn kịch đều bị đưa vào phòng hơi ngạt, vì sao cô ta còn ở đây?
Đang định hỏi cô ta thì Vân Cương thấy Helena dẫn người vào.
“Vừa rồi ngài ấy đột nhiên xông vào, vì không cẩn thận trượt ngã nên ngất đi.”
Hai tên lính này có quen biết và thường xuyên bao che cho nhau, nhìn bộ dáng này của gã và mùi rượu nồng nặc trên người cũng đại khái biết chuyện gì đã xảy ra. Huống hồ loại chuyện này ngày từ đầu đã không được phép nên bọn họ cũng không muốn làm lớn lên, vì thế trực tiếp nâng gã ra ngoài.
Không còn những kẻ không liên quan, Thẩm Vân Cương nhìn cô ả, cười lạnh, “Sao cô lại ở đây? Đồng bào của cô đều bị đưa vào phòng hơi ngạt, tại sao cô vẫn ở đây?”
Cô ta biết mình đã bị nhận ra, vì thế hỏi: “Vậy còn cô? Tại sao cô ở đây? Tại sao cô không chết?”
“Ha ha.” Thẩm Vân Cương bóp mặt cô ả, hung tợn nói, “Cô còn mặt mũi hỏi tôi à? Vì sao cô làm thế? Tại sao đi mật báo? Tôi muốn cứu mọi người, cô có biết không?”
“Ai biết cô có thể thành công hay không! Chi

bằng tôi đi tố giác để mình có một con đường sống!” Cô ta “hợp tình hợp lí” nói.
Loại người ích kỷ này thật sự khiến cô không còn gì để nói.
“Cô có từng nghĩ tới, nếu tôi thành công thì mọi người sẽ có thể sống sót rời đi? Bây giờ cô thấy mình đã cầu được một công việc rất rốt, nhưng tình huống vừa rồi cô có nghĩ tới chưa?”
“Vậy nếu cô thất bại thì sao?”
“Dù sao cũng là chết, chết sớm hay chết muộn không có gì khác biệt.” Thẩm Vân Cương buông tay ra, cô cảm thấy mình vừa chạm vào một vật gì đó rất dơ bẩn nên dùng khăn lau tỉ mỉ một lần, “Sống lâu một chút nhé, cô bán đứng mấy trăm đồng bào để đổi lấy một mạng nên đừng chết dễ dàng.”
Thẩm Vân Cương nói xong liền ném chiếc khăn lau tay vào mặt cô ả, sau đó kéo Helena ra ngoài.
Helena không nghe được nhiều, nhưng cô ấy cũng biết cô gái kia đã làm hỏng chuyện của Thẩm Vân Cương, bèn bảo: “Tôi đã bảo đừng cứu cô ta rồi mà, giờ cô hối hận chưa?”
Thẩm Vân Cương mỉm cười, sau đó quay lại nhìn đống quần áo hỗn độn trên mặt đất: “Không có gì phải hối hận cả, phẩm hạnh bại hoại là vấn đề của cô ta, sự giáo dục tôi được nhận từ nhỏ không cho phép tôi thờ ơ khi có người cầu cứu.”
Cô quay đầu, không hề nhìn cô ấy, tiếp tục nói: “Ở đây, mỗi người đều có sự lựa chọn của chính mình, nhưng loại hành vi hãm hại người khác để bảo vệ bản thân khiến tôi thật sự ghê tởm.”
Cô ả ngồi gần đó nghe được cuộc đối thoại của hai người, cô ta thở hổn hển như vừa chịu một sự sỉ nhục to lớn.
……
Mấy ngày kế tiếp, Thẩm Vân Cương tình cờ phát hiện, hóa ra cô ả kia làm cùng một phân xưởng với cô, chẳng qua trước kia có thể do cô không chú ý, cũng có thể là cô ả cố tình trốn tránh nên cô vẫn luôn không phát hiện.
Sau chuyện ngày hôm đó, cô nhìn thấy ả cũng coi như không quen biết. Nhưng khi Helena biết được chuyện xưa của Thẩm Vân Cương thì vô cùng sùng bái cô, làm gì cũng phải dính lấy cô. Nhiều khi cô nhìn sang cô ả đó, cô ta luôn hung hăng trừng cô một cái, đôi khi còn ở sau lưng cô “Hừ” một tiếng đầy căm ghét.
Thẩm Vân Cương có chút bất lực, còn cảm thấy cô ả hơi đáng yêu.
Một ngày nọ, Thẩm Vân Cương đến nhà kho cất hàng, cô gái kia bất ngờ đi theo.
“Có việc sao?” Thẩm Vân Cương lạnh lùng hỏi.

“Tôi…… Tôi cất giúp cô.”
“Không cần!”
“Tôi không có ý gì khác, tôi chỉ muốn xin lỗi cô vì những chuyện tôi đã làm trước đây.” Cô ta vội vàng nói, trông có vẻ rất chân thành, “Thật đó, tôi rất hối hận, mong cô tha thứ cho tôi.”
“Không cần, không có gì cần tha thứ hay không tha thứ cả, tôi không nhớ cô là ai.” Thẩm Vân Cương đặt đồ xuống rồi quay về.
Nhưng mấy ngày kế tiếp cô ta cứ quấn lấy cô, khiến cô rất phiền chán nhưng không trốn được ả.
Hôm nay là sinh nhật của một tên sĩ quan, Helena là người duy nhất có thể hát tiếng Đức nên bị chọn đi.
Trước khi đi, cô ấy vô cùng tức giận, nói với Thẩm Vân Cương rằng cô ấy là người Do Thái, vì sao phải hát cho những kẻ đã tàn sát đồng bào của mình .
“Bởi vì trên đời có quá nhiều chuyện khiến bản thân không thể không làm.” Thẩm Vân Cương chỉ có thể an ủi cô ấy như vậy.
“Ừm…… Không phải chỉ là hát một bài thôi sao, tôi đi một lúc sẽ về!” Helena bĩu môi, “Nhưng cô gái đó cũng bị chọn làm hầu gái, tôi thật sự không muốn thấy cô ta.”
Bởi vì tiệc sinh nhật nên ít lính giám sát họ. Các cô làm việc cũng chậm hơn, tận dụng mọi lúc để lười.
Khi Thẩm Vân Cương đang phân loại đồng hồ, cô phát hiện có một cơ quan bí mật, bên trong có một bức ảnh nho nhỏ, là một cô gái cười rất tươi, mặt sau có một hàng chữ nhỏ: “Mặt trời nhỏ của tôi - Margot.”
Chợt nhìn thấy bức ảnh nảy, Thẩm Vân Cương nhắm mắt lại, gạt đi nước mặt, sau đó giấu tấm ảnh đi.
Không biết chồng của Margot còn sống hay không, nếu một ngày nào đó có thể gặp anh, cô muốn giao cho anh tấm ảnh này.
“Xảy ra chuyện rồi!”
Thẩm Vân Cương vừa mới giấu tấm ảnh đi, cảm xúc áy náy và thương tâm còn chưa nguôi ngoai, cô nhìn thấy một cô gái hoảng sợ chạy về phía mình.
“Helena phạm sai lầm trong bữa tiệc sinh nhật, cấp trên muốn đánh chết cô ấy!”
“Cái gì?” Thẩm Vân Cương sốt ruột.
“Mau, mau đi cứu cô ấy!” Cô gái kia kéo cô ra ngoài.
Nếu là bình thường thì Thẩm Vân Cương sẽ không xúc động như vậy, dù sao cũng có nhiều điểm khả nghi, nhưng có câu “Quan tâm sẽ bị loạn”. Cô bị kéo thẳng một mạch tới nơi tổ chức bữa tiệc ở tầng hai.
“Từ từ đã! Cô muốn kéo tôi đi đâu?” Thẩm Vân Cương không thấy Helena trong đại sảnh bèn hỏi.
Cô gái kia xoay đầu, nở một nụ cười quỷ dị, dùng sức đẩy cô vào gian phòng bên cạnh.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện