Trong phút chốc, căn phòng yên tĩnh như đã chết.
Thẩm Vân Cương cảm thấy yết hầu mình có hơi khô đi, bèn nuốt một ngụm nước bọt, há miệng thở dốc mấy cái.
Cuối cùng, cô chẳng nói gì cả.
Trong lòng mình, cô đang điên cuồng kêu gọi hệ thống, muốn nó mau cứu mình đi, nhưng hệ thống cứ như chết rồi vậy.
Quả nhiên cái thứ này không dựa vào được, lúc nào quan trọng nó cũng trốn!
“Nếu cô không cho tôi một lời giải thích hợp lý, tôi cảm thấy mình cần ném cô vào trong phòng giải phẫu xem một chút.” Molders đen mặt, nhìn cô nói.
“Đừng!” Thẩm Vân Cương nói một câu nửa thật nửa giả: “Chủ yếu là… nói ra sợ ngài không tin.
Thực, thực ra tôi là một người chết!”
“Hừ.” Tất nhiên là Molders không tin.
Hắn nắm cằm cô lên, nói: “Tôi thấy cô muốn chết thật nhỉ?”
“Được rồi được rồi, thật ra là vì tôi bị bệnh tim bẩm sinh, nên tiếng tim đập rất mỏng manh, không chịu nổi kích thích.
Một chút kích thích cũng sẽ khiến tôi ngất xỉu!”
“Hừ.” Molders buông tay ra, mặt đầy chán ghét: “Trông cô cũng không giống người có bệnh tim.”
Thẩm Vân Cương ưỡng ngực lên nói: “Không tin ngài sờ thử xem.
Tim tôi có đập thật đấy, chỉ là không nghe rõ thôi!” Tuy là bên ngoài trông cô “chính nghĩa” lắm, nhưng bên trong đã loạn cả lên rồi.
Thật ra Vân Cương cá là người này sẽ không động vào cô thật, vì dù sao bây giờ cả người cô cũng toàn vết thương.
Molders đưa tay lướt từ cằm xuống tai cô, vén một lọn tóc xõa xuống vai của cô ra sau tai, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt: “Vậy nên, cô đang mời gọi tôi sao?”
“… Cũng không phải.” Tuy là cô không biết sao hắn nghĩ vậy được, nhưng có thể chuyển đề tài đi, xem như đã là chuyện tốt!
“Tất nhiên, tôi cũng hoàn toàn không có hứng thú với một cái tượng xác ướp hình người.”
Thẩm Vân Cương vểnh môi lên: “Tôi đây chân thành cảm ơn ngài!”
Nhưng ngay lúc này, điện thoại đột ngột vang lên.
Molders bước hai bước qua nhận, hỏi: “Chuyện gì?”
Không biết là người bên kia nói gì, mà Molders chỉ đáp một câu “biết rồi” xong cúp điện thoại, trực tiếp quay người đi ra cửa.
Lại có thêm một nhóm mới được vận chuyển đến, hắn cần đi sắp xếp một chút.
Doanh trại đã sắp chật kín, cần xây dựng thêm.
Bọn người Do Thái được đưa tới không ngừng kia như đám chuột nhắt khó diệt tận, khiến hắn thấy ghê tởm, nhưng hắn vẫn phải đối mặt với chúng.
Tuy nhiên, trước khi đi làm chuyện kia, hắn vẫn còn một chuyện phải hoàn thành trước.
Molders đi đến nơi mà Thẩm Vân Cương làm việc trước đó.
Hắn cần tìm một người chăm sóc cho con người châu Á yếu ớt trong phòng kia.
Nhỡ cô cứ thế mà chết, vậy thật nhàm chán – Hắn tự nói với mình như vậy.
Vì thấy hắn đến, đám người trong phân xưởng ngừng cả thở, cũng không dám ngẩng đầu nhìn hắn.
May mà hôm nay tốp người Do Thái mới được đưa đến kia cũng có rất nhiều hành lý cần bọn họ phân loại, thế nên cả đám đều cúi đầu, liều mạng làm việc.
Molders đi vòng phân xưởng một lần, chợt dừng lại ở một bàn làm việc.
Hắn lấy một thứ gì đó nho nhỏ ra khỏi thùng đồ, hỏi nữ công nhân đang làm việc bên cạnh: “Những thứ này là đồ mới cả sao?”
Nữ công nhân sợ hãi, vội vã trả lời: “Dạ, thưa chỉ huy.”
Molders gật đầu, đoạn chỉ vào người bên cạnh cô ta: “Cô! Ra đây!”
Cuối cùng tên chỉ huy cũng đi rồi – tất cả mọi người thở dài nhẹ nhõm một hơi, đồng thời cảm thấy bi ai thay người bị gọi kia.
Mà ở bên này, Thẩm Vân Cương chậm rãi vuốt mép giường, từ từ ngã nằm xuống.
Cô không dám cử động quá mạnh, sợ miệng vết thương đã được băng tốt lại chảy thêm máu.
Bây giờ máu chính là mạng của cô, không thể lãng phí chút nào hết.
Không biết Helena thế nào rồi… Lúc cô sắp bị ba tên khốn kia đánh chết, cô có nghe bọn họ nói sĩ quan theo đuổi Helena kia đã cứu cô.
Cô không liên hệ gì với anh ta, chắc là Helena đã đi cầu giúp.
Từ khi xuyên qua đến nay, đây là lần đầu cô được người khác cứu, trong lòng Vân Cương thấy vừa cảm động vừa lo âu.
Cảm động là vì mình tha hương ở một dị quốc thế này mà cũng có được người bạn đáng quý như vậy, còn lo là không biết cô ấy có vì cứu mình mà phải chịu uất ức gì không.
Phải biết là Helena rất ghét tên sĩ quan đó!
Cô cứ nằm như xác chết thế đến tận sáng.
Vì không còn bao nhiêu máu, đầu óc cô loạn cả lên, lúc mơ lúc tỉnh.
Đến giờ trưa, bỗng cô nghe có tiếng mở cửa.
Nhưng nghe thì có vẻ cũng không phải bước chân của Molders.
Bước chân người kia vừa vững vàng vừa có nhịp, ẩn chứa cái tôi cá nhân rất rõ, còn bước chân đi vào này thì nhẹ nhàng nhanh nhẹn lạ thường.
Đường đường là một chỉ huy, chắc chắn sẽ không vào biệt thự của mình như một tên trộm.
Vậy cuối cùng người đang đi về phía này là ai?
Thẩm Vân Cương không dám ra ngoài tùy tiện, vểnh tai lên nghe động tĩnh bên ngoài.
Hình như là người kia đi vào bếp… Không bao lâu sau, cô chợt nghe thấy tiếng bát đĩa va vào nhau.
Lại qua chừng nửa giờ nữa, ai đó gõ cửa phòng cô, ngoài cửa truyền đến một câu hỏi: “Tôi vào được không?”
Giọng này nghe có vẻ quen thuộc.
Thẩm Vân Cương gian nan ngồi dậy, nói: “Vào đi.”
Helena lập tức đẩy cửa ra, rồi hai người mắt to mắt nhỏ trừng nhau, ngây dại.
Thẩm Vân Cương là người hồi hồn lại trước tiên, bèn mỉm cười với cô ấy: “Helena, là cậu đấy à?”
Helena nhanh chóng buông cái khay xuống, ngồi vào trước giường cô, cầm tay cô, hỏi: “Cương, sao cậu lại ở đây?”
Thẩm Vân Cương xấu hổ chớp mắt một cái, không biết nên nói thế nào.
Helena thấy cả người cô quấn toàn băng thì bật khóc ngay: “Có phải là đau lắm không?”
“Không sao, không đau mà.”
“Sao lại không đau được? Nhiều vết thương thế này!” Helena cẩn thận vuốt cánh tay cô một chút.
“Không sao thật mà!” Thẩm Vân Cương lau nước mắt cho cô ấy, chuyển đề tài: “Vì sao cậu lại đến đây?”
Helena trả lời: “A, cậu xem tớ quên béng mất! Tớ vội đến là để nấu cơm cho cậu.
Chắc cậu đói lắm phải không?”
“…” Thật ra Thẩm Vân Cương rất muốn từ chối, nhưng nếu cô không ăn thì còn rắc rối hơn.
May mà Helena chỉ làm mấy