SƯỜN XÁM VÀ QUÂN TRANG
Tác giả: Mai Thái Khấu Nhục Bao
Edit + Beta: Dung phi
‼️Truyện chỉ đăng duy nhất tại wattpad Sharonnn2010‼️
????????????
Chương 38: Sự dịu dàng duy nhất của hắn
Thẩm Vân Cương rút tay về, quay lưng về phía hắn, không nói gì.
Cô kiếm một cái cành nhỏ, tùy ý quệt vài đường trên mặt đất.
Một người là chó độc thân hơn hai mươi năm nay giống cô, vậy mà ở một đêm như thế này, lại đột ngột nghe được mấy lời có hơi đen tối như vậy, ít nhiều gì cũng cảm thấy không được tự nhiên.
Nếu hắn vẫn còn những hành vi cưỡng chế, mặc suy nghĩ mong muốn của người khác như trước, thì cô còn có thể mắng hắn được, nhưng hoàn cảnh lẫn bầu không khí này lại có phần kỳ lạ.
Trước đó hình như cô đã nhìn thấy một kết luận ở đâu như thế này: Càng cùng nhau trải qua những chuyện nguy hiểm, kích thích...!gì đó càng dễ nảy sinh tình cảm, vì một khi con người trải qua kích thích, họ sẽ liên hệ sự động lòng với tiếng tim đập thình thịch.
Molders cảm nhận được sự xấu hổ không rõ của cô, bèn ở phía sau cô cúi đầu bật ra một nụ cười.
Hắn trụ trên cái chân không bị thương để đứng dậy, trở mình chống tay muốn rời đất, lại không cẩn thận chạm vào vết thương trên lưng.
Thẩm Vân Cương nghe tiếng động bèn quay người lại nhìn hắn, hỏi: “Anh muốn làm gì?”
“Chúng ta nên đi tìm một nơi bí mật mà có thể sưởi ấm được, tối mùa thu vẫn sẽ rất lạnh, tiếp tục ở đây hết một đêm là không thể.”
Thẩm Vân Cương nghe xong bèn đứng dậy đỡ lấy hắn, sau đó một tay cầm tay hắn khoát lên vai mình, tay kia lại đỡ lấy thắt lưng hắn.
Vì quần áo trong của hắn đã bị cô xé rách, trên người chỉ còn độc mỗi cái áo khoát quân phục, thế nên tay cô trực tiếp chạm phải bụng hắn.
Không hổ là quân nhân, vóc người rắn cường tráng khỏe mạnh.
Trừ bụng của ông cha mình ra, Thẩm Vân Cương chưa từng đụng đến cơ thể đàn ông bao giờ, nhưng cha cô là đàn ông trung niên béo phệ, bụng bia cũng không nhỏ, mềm hơn nhiều.
Trước nay cô chưng từng nghĩ bụng đàn ông có thể cứng thế này, vậy nên cô càng tò mò nắn nắn hơn.
Trong đôi mắt tối kia của Molders hiện lên một tia bất đắc dĩ hiếm thấy.
Hắn khẽ thở dài từ trên đỉnh đầu cô: “Sờ đã lắm à?”
Thẩm Vân Cương cười nói: “Sao bụng anh cứng dữ vậy?”
“Nếu em tiếp tục sở nữa, sợ là không chỉ có bụng cứng thôi đâu.” Hắn nói, mặt không thay đổi.
Thẩm Vân Cương lập tức phản ứng lại trước sự ám chỉ của hắn.
Dù hơi xấu hổ một chút, song cô cũng không biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể làm bộ như lạnh lùng không sao, thu ngón tay lại thành nắm đấm đặt ở sườn thắt lưng hắn.
“Ra em cũng biết xấu hổ à?” Molders lại thản nhiên hỏi.
“Ai… ai xấu hổ? Vì sao tôi phải xấu hổ?” Thẩm Vân Cương mạnh miệng nói: “Vết thương của anh nặng như vậy.
Tôi… tôi mới không sợ anh đấy! Một đánh mười, không phí sức!”
Molders thản nhiên “À” một tiếng, môi mỏng gợi lên một vòng cung mờ ám: “Vậy em có muốn thử không? Hửm?”
“A? Thử cái gì?”
“Em nói xem?”
“Đồ lưu manh!” Thẩm Vân Cương chịu không được, định đưa tay lên đẩy hắn ra.
Molders lại nở nụ cười, trong đôi mắt đẹp mà lạnh lùng kia toát lên sự dịu dàng hiếm thấy.
Vì nóng lên mà hơi thở của hắn cũng có phần nóng bỏng lạ thường: “Tôi nói em muốn thử đánh một trận không, em đang nghĩ cái gì vậy?”
“…” Rõ là thằng ôn này cố ý! Động tác trên tay Thẩm Vân Cương ngừng một chút, xấu hổ đến mức quay đầu lại định mắng to, nhưng lại cảm thấy như bị cuốn vào một hồ nước gợn sóng.
Cô chưa bao giờ nhìn thấy một Molders như thế này.
Tuy bây giờ hắn có hơi chật vật vì bị thương, nhưng khuôn mặt đẹp trai của hắn thì không bị hao tổn chút nào.
Máu đọng trên mặt hắn đã được cô lau khô, tóc mái bị nước làm ướt nhẹp được vắt tùy ý trên cái trán, che khuất đi ánh mắt một xíu.
Kiểu Molders thiếu vắng một hơi thở độc đoán thế này lại có sự gợi cảm kỳ lạ.
Vì cái quay đầu đột ngột của cô, cằm Molders lướt qua trán Vân Cương, chút râu con vừa nhú sát vào cằm khiến cô thấy ngưa ngứa.
“Ôi, đưa mặt anh ra xa tôi một chút!” Thẩm Vân Cương lắc đầu không được tự nhiên, muốn rủ bỏ cái cảm giác kỳ quái này đi.
Rõ ràng là cô tự gây ra, vậy mà lại đổ lên cho hắn.
Molders cảm thấy có chút cạn lời.
Trước đó cô còn có chút kiêng kị hắn, bây giờ không khác gì muốn leo lên đầu hắn ngồi luôn rồi.
“A!” Thẩm Vân Cương bỗng đạp hụt, hét lên một tiếng.
Molders theo phản xạ bắt được cô, sau đó lại chạm tới miệng vết thương.
“Em không sao chứ?”
“Không sao.” Thẩm Vân Cương nói: “Anh buông tay đi, hình như… không sao.”
Dưới chân cô là một cái hố sâu không lớn không nhỏ, bên dưới còn có rất nhiều mũi nhọn, có thể là bẫy dùng để bắt thú.
Thẩm Vân Cương đau xót phát hiện ra chân mình đã bị va chảy máu.
Vốn dĩ bàn tay vàng của cô có thể ngăn cản vết thương ngoài da, nhưng loại tự tìm này thì không trách ai được.
Quả nhiên bàn tay vàng hệ thống cho sẽ luôn có gì đó thiếu hụt.
Rác rưởi!
Trời mưa cả đêm, bây giờ cô cũng bị thương, thành ra cả hai đều bị thương, thật sự khiến người ta đau đầu.
May mà cuối cùng họ cũng tìm được một cái động nhỏ bí mật trong núi, miễn cưỡng để hai người chen chúc được.
Thẩm Vân Cương buông Molders ra, sau đó đi ra ngoài tìm một ít củi lửa.
Cô cẩn thận dằn cửa hang lại bằng dây leo, sau đó đốt lửa lên.
Sau khi lửa cháy, Molders liền thấy ngay cái chân đổ máu của cô.
Anh nhíu mày hỏi: “Chân em bị thương cũng không biết nói một tiếng sao?”
Thẩm Vân Cương nâng chân mình lên quan sát, nói: “Không sao, không đau!”
Molders nắm lấy mắt cá chân cô, cởi giày hộ sĩ trên chân cô xuống.
Máu đã đỏ ướt cả tất, anh nhẹ nhàng cởi nó ra, sau đó nắm lấy viền váy cô.
Thẩm Vân Cương rụt chân lại, người co rúm: “Anh… anh cầm váy tôi làm gì?”
“Roẹt” một tiếng, Molders đã xé một mảnh vải xuống.
“A! Anh xé chi vậy? Tôi nói là không