Màn đêm buông xuống, Mạnh Nghị sau buổi tiếp đón vây không được đánh không xong trở về phòng liền lăn ra ngủ.
Tạ Lăng Du ở trong phòng mình tính toán kế hoạch tiếp theo, lại sợ kế hoạch không theo kịp biến hóa.
"Hồ ly tinh" kia chính là biến số lớn nhất, hơn nữa trước mắt còn là phiền toái lớn nhất không giải quyết được.
"Cộc cộc", tiếng gõ cửa nhẹ nhàng chậm chạp vang lên.
Tạ Lăng Du đi ra mở cửa.
Hạ Úy đứng ở ngoài, dáo dác lấm la lấm lét duỗi cổ nhìn vào trong: "Không có ai phải không?"
"Đây là nhà ngươi ngươi còn không rõ à?"
Tạ Lăng Du không muốn nói lời vô nghĩa, kéo hắn vào, trở tay đóng cửa lại.
Hạ Úy nhìn cái tư thế này liền biết là không phải chuyện tốt, có dự cảm xấu trong lòng.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Tạ Lăng Du không nói, tự rót cho mình chén trà trước, nặng nề nói: "Tiểu Nhị à, ta luôn có cảm giác lên thuyền giặc."
Hạ Úy cũng mặc kệ mọi chuyện, tức giận nói: "Huynh có thể đừng xưng hô cái kiểu nhà quê này được không vậy, người ta nghe lại tưởng đệ là thằng đần ở Tử Châu..."
"Theo suy đoán của ta, dư đảng của Thái tử điện hạ vẫn còn tồn tại, trước mắt hẳn là muốn liên thủ với ta."
"Rầm"
Hạ Úy không thể tin nổi mở to hai mắt, đột nhiên đập bàn một phát: "Huynh nói cái gì cơ?"
Tạ Lăng Du nhíu mày.
Tuy rằng suy đoán của hắn chưa chắc đã đúng, nhưng tám chín phần nếu liên thủ thì mục tiêu cuối cùng nhất định là vị ở kinh thành kia là điều sớm hay muộn bọn họ cũng phải đối mặt.
Mà sự liên thủ của bọn họ cũng có thể dùng một từ khác để khái quát - mưu phản.
Hắn muốn điều tra rõ chân tướng mà chỉ bằng sức của bản thân thì như mò kim đáy bể, nhưng hắn không thể dùng cả Tạ gia để đánh cược.
Nên làm gì bây giờ...
Hắn tự hỏi bản thân mình nhưng không tìm được đáp án.
Một lúc lâu sau, hắn nặng nề nói: "Có thể không lâu sau sẽ có người đến cửa bái phỏng.
Đệ chuẩn bị cho hắn một gian phòng, đi tìm hiểu tân binh của mấy tổ chức mới nổi lên gần đây, nhất là "Văn" và "Lục".
Ta nghi ngờ những người đó ngủ đông trong mấy tổ chức này."
Hạ Úy vỗ ngực: "Yên tâm đi, cứ giao cho đệ."
Giữa hai người dần yên tĩnh lại, tạm thời không biết nói gì cho phải.
Tạ Lăng Du xoa đầu hắn, thở dài: "Nếu sau này xảy ra chuyện gì, đệ nhớ nhanh chóng rút lui, còn lại để huynh giải quyết."
Lúc đầu Hạ Úy không nói gì.
Lúc Tạ Lăng Du đang định khuyên bảo an ủi, thái độ hắn đột nhiên trở nên khác thường, đẩy tay Tạ Lăng Du ra, mặt mũi đỏ bừng.
"Huynh nói cái gì vậy?".
Hốc mắt Hạ Úy đỏ bừng, tức giận nói: "Huynh coi đệ là tên sợ chết sao, đệ là loại chuột nhắt sẽ bỏ rơi mặc kệ huynh sao?"
Tạ Lăng Du ngẩn ra, nhanh chóng kéo hắn đến bên cạnh để giải thích: "Huynh không có ý này.
Đệ nói xem đệ bao nhiêu tuổi rồi mà còn bộp chộp thế này hả?"
"Huynh mới bộp chộp ý!" Biểu cảm của Hạ Úy vặn vẹo như muốn ăn luôn hắn: "Đệ nói cho huynh biết, đừng hòng tự mình mạo hiểm.
Chúng ta là hai huynh đệ, có phúc cùng hưởng có nạn cùng chịu, biết chưa hả?"
Lời nói này rất ấm áp.
Tạ Lăng Du nở một nụ cười bất đắc dĩ, dùng sức thụi hắn một cái, nhẹ nhàng nói: "Biết rồi Tiểu Nhị."
Đêm nay, trong lòng bọn họ điều hiểu rõ nhưng không nói ra.
Lúc Tạ Lăng Du nói ra những lời dặn dò đó thật ra trong lòng cũng đã có đáp án.
Đi một bước tính một bước, nếu thật sự có bất trắc gì...!hắn sẽ "đoạn tuyệt" với Tạ phủ.
Trọng Lục chắc chắn sẽ giận chó đánh mèo với Tạ phủ nhưng sẽ không dám làm quá to.
Có một số việc phải có người đi làm.
Sáng sớm hôm sau, Tạ Lăng Du dậy rất sớm, đói cồn cào ruột gan, như u hồn vất vưởng đi đến phòng bếp chuẩn bị làm nhũng với trù nương để trộm chút đồ ăn.
Không ngờ rằng đi được nửa đường thì bị người khác cắt ngang.
Mạnh Nghị từ xa chạy tới, trên mặt là bảy phần hoảng sợ ba phần vội về chịu tang.
Trực giác mách bảo có chuyện không hay, hắn quay đầu lại cũng định chạy.
Mạnh Nghị ở phía sau quỷ khóc sói gào cầu xin hắn: "Vân Lâu ơi Vân Lâu...!Ngươi đừng chạy mà, cứu ta với!"
Nhìn thấy gia nô của Hạ phủ xúm lại hóng chuyện, Tạ Lăng Du thở dài dừng chân.
Mạnh Nghị từ phía sau chạy lại, mông ngồi trên chân hắn, tay ôm chặt đùi hắn không buông.
Tạ Lăng Du: "..."
"Tóm lại là có chuyện gì?" Tạ Lăng Du cố ghì lại bàn tay nóng lòng muốn thử của mình, nghiến răng nghiến lợi: "Mới sáng sớm tinh mơ sao mà ngươi đã có cái đức hạnh này rồi?"
Mạnh Nghị tàn phá một canh giờ, rất hối hận tại sao hôm nay lại dậy sớm như vậy.
Hắn lắp bắp kể khổ: "Hôm nay ta dậy sớm, đi ra ngoài sảnh ăn sáng.
Một lúc sau có một vị công tử trông rất đẹp tới, trên mặt đeo mặt nạ hồ ly, ta không nhịn được nhìn nhiều vài cái..."
Tim Tạ Lăng Du lỡ mất một nhịp: "..."
"Y cười với ta, ta liền cùng y trò chuyện một tí.
Rồi ai biết đâu hắn mở miệng đã gọi tên của ta, còn nói cho ta rằng..."
Nói tới đây, hắn nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói: "Còn nói cho ta rằng là y hạ độc ta, ngươi nói thử xem đây là người à? Cái này thì thôi đi, hắn giới thiệu cho ta về cái độc này trong một canh giờ, miêu tả thảm trạng sau chết cho ta, lúc độc phát đau đớn thế nào.
Suốt một canh giờ đó hu hu hu hu..."
Khóe miệng Tạ Lăng Du giật giật, nói không nên lời: "..."
Một lúc lâu sau, hắn không nhịn được hỏi: "Thế sao ngươi không chạy?"
Mạnh Nghị trừng to mắt ngẩng