Gà trống nuôi ở hậu viện vươn cổ gáy to, thông báo kết thúc màn đêm.
Tạ Lăng Du vẫn đang nằm trên giường mắt mở thao láo, dưới mắt là cuồng thâm, nở một nụ cười ảm đạm.
"Ùynh" một tiếng, cửa bị đá văng ra.
Nụ cười của Tạ Lăng Du nhạt dần đi, lúc quay đầu ra nhìn chỉ hận không thể tự chọc mù hai mắt.
Con yêu tinh đeo mặt nạ hồ ly kia lại...!đến rồi.
Thanh Khâu Quyết ngồi luôn xuống mép giường hắn, thấy hắn vẫn luôn nhìn theo mình trông vừa ngốc vừa hài.
Máu đùa nổi lên, y nắm cằm Tạ Lăng Du chặn lời hắn định nói.
Tạ Lăng Du ngay lập tức trừng to mắt, phối hợp chu miệng, vừa đáng yêu lại vừa đáng thương giống như mấy bé động vật nhỏ.
Động vật nhỏ bắt đầu giãy giụa, đạp kẻ xấu một cước, tức muốn hộc máu cuộn mình trong chăn dịch sang bên cạnh, tức giận mắng: "Huynh đừng có mà quá đáng!"
Thanh Khâu Quyết cưỡi ngựa xem hoa, giơ cao đánh khẽ buông tha hắn.
Giờ mới là sáng sớm, thời gian còn nhiều.
Tạ Lăng Du nhanh chóng mặc quần áo, nam nhân kia rất lịch sự quay lưng về phía hắn, nhưng Tạ Lăng Du không còn tâm trạng chơi đùa với y nữa: "Đều là người một nhà cả, huynh cũng biết khá rõ ta, hay là thẳng thắn thành thật một chút."
"Rốt cuộc huynh là ai?"
Thanh Khâu Quyết khoanh tay đứng, mở cửa sổ để ánh mặt trời chiếu vào.
Y không trả lời câu hỏi này, quay lại nói với hắn: "Hôm nay dắt ngươi đến chỗ này."
Nói xong, y cũng không đợi Tạ Lăng Du hỏi tiếp, cất bước rời đi.
Tạ Lăng Du lắc đầu, xoa đôi mắt chua xót, lấy quạt xếp cất vào trong ngực, giờ mới vội vàng đuổi theo.
Một căn nhà gỗ ở ngoại ô, xung quanh yên tĩnh, dân cư thưa thớt, thoạt nhìn hơi cũ kỹ, mái nhà hơi hư hỏng nhưng được cái vị trí không tệ lắm, không có mùi ẩm ướt.
Tạ Lăng Du cũng mờ mờ đoán được đây là chỗ nào.
Lúc bọn họ đi vào mới phát hiện phòng ốc đã được quét tước sạch sẽ, trong góc mái hiên cũng không có bụi bẩn mạng nhện, có thể thoáng thấy được giường tạm thời toàn là vải trắng mới tinh có thể biết được là rất có lòng.
Tạ Lăng Du không nhịn được liếc nhìn Thanh Khâu Quyết ở bên cạnh, trong lòng có vô vàn cảm xúc phức tạp.
Không đợi hắn nghĩ nhiều, một vị nam tử mặc áo xanh ôm chăn đi ra.
Lúc đầu Tạ Lăng Du không quá để ý nhưng nhìn kĩ thì phát hiện bọc trong chăn là một đứa bé khoảng năm sáu tuổi.
Đứa bé này gầy ốm tong teo, khuôn mặt ảm đạm không sức sống, môi trắng bệch...!không giống người sống.
Ý nghĩ này vừa nảy ra, Tạ Lăng Du liền hoảng hốt.
Vừa định giữ người lại hỏi một chút đã có người đi trước hắn một bước.
Thanh Khâu Quyết quay lưng về phía hắn, giọng điệu chẳng rõ cảm xúc: "Không cứu được nữa sao?"
Tâm trạng Tạ Lăng Du trùng xuống, nhìn chằm chằm đứa bé kia, trong chốc lát như nghe không hiểu tiếng người.
Chỉ cảm thấy bé nó còn bé như vậy, chẳng lẽ là bị suy dinh dưỡng, bị bệnh nên hôn mê?
Lời nói của nam tử mặc áo xanh kia đã đập vỡ ảo tưởng của Tạ Lăng Du, giọng nói của hắn mang theo nỗi phẫn uất: "Đứa bé này bị suy dinh dưỡng lâu ngày, từ lúc sinh ra chưa có nổi một bữa cơm no, trong lúc đi đường vất vả nhiễm bệnh cảm.
Bọn ta...!đã cố hết sức rồi."
Thanh Khâu Quyết không lên tiếng, chỉ nhẹ nhàng vươn tay vuốt mặt đứa nhỏ, lấy một viên kẹo từ trong ngực nhét vào trong ngực đứa nhỏ.
Nam tử mặc thanh bào kia thấy vậy hốc mắt không nhịn được mà đỏ lên, nhẹ nhàng nói: "Mấy ngày nay công tử không đến, trong cơn mê sảng đứa bé này vẫn nhớ đến công tử.
Sau đó thì không gáng gượng được nữa, nắm lấy ống tay áo ta cảm tạ bọn ta, nói rằng bé đã mãn nguyện rồi."
Đứa bé gầy yếu đến lúc gần ra đi không khóc không nháo, sợ làm bẩn quần áo của người khác.
Bé cố gắng chà xát tay, lúc đó mới kéo lấy một góc áo màu xanh, nở nụ cười: "Ca ca, rất cảm ơn mọi người...!nhưng chắc là em không cố nổi nữa."
"Mọi người đều là người tốt, em sống lâu thế này đã rất vui rồi...!Vị ca ca xinh đẹp kia không chê em bẩn, còn đút cho em ăn bánh hoa quế." Nói xong, bé bắt đầu không thở nổi nữa, nói chuyện cũng là đứt quãng nhưng vẫn kiên trì nói: "Mọi người ở lại nhé.
Kiếp sau, kiếp sau em sẽ...!làm trâu làm ngựa...!trả ơn mọi người..."
Lời còn chưa dứt.
Đồng tử của bé rãn ra, tay vô lực rơi xuống.
Tất cả mọi người đều không đành lòng mà đỏ mắt, chỉ mong kiếp sau đứa bé này...!không mong ăn ngon mặc đẹp, chỉ mong đủ ăn đủ mặc, vui vẻ bình an.
Ánh mặt trời chiếu lên người bọn họ nhưng Tạ Lăng Du chỉ cảm thấy lạnh thấu xương.
Hắn thấy Thanh Khâu Quyết không nói lời nào, nhẹ nhàng đón lấy đứa bé, trong chốc lát hắn cảm thấy rất hoảng hốt.
Thanh Khâu Quyết ôm đứa bé đi về phía trước.
Nam tử mặc áo xanh thở dài, chắp tay với hai người bọn họ rồi vội vàng vào nhà, bên trong