Hai người trở lại phòng.
Tạ Lăng Du cẩn thận cất ngọc bội vào hộp gấm như chuột con giấu đồ, nhét xuống dưới gối.
Hai người rửa mặt, từng người một cởi áo ngoài.
Tạ Lăng Du sớm đã nằm bên trong, tiện tay với lấy thoại bản trên án say sưa đọc.
Thấy bên cạnh có động tĩnh, nghiêng đầu sang liền thấy trong tay Thanh Khâu Quyết cũng đang cầm sách.
Hắn tò mò ghé lại gần nhìn, phát hiện ra trên giấy không phải văn tự mà là mấy cái ký hiệu kỳ lạ.
Tạ Lăng Du nhíu mày, hoàn toàn không thể đoán được gì từ hình dạng của nó.
Hắn ngồi thẳng dậy, lúc cúi người vô tình để tóc xòa xuống.
Thanh Khâu Quyết thấy hơi ngứa, né tránh nói: "Đừng che mất."
Tạ Lăng Du ngoan ngoãn lùi lại, trầm ngâm cân nhắc một chút: "Đây là cái gì vậy?"
Thanh Khâu Quyết nhìn thẳng, lật thêm một trang: "Ám hiệu."
Ký hiệu trong sách rất phức tạp, cũng nhiều nữa.
Ánh mắt của Tạ Lăng Du tập trung vào một chỗ, đó là một ký hiệu hình chữ thập, ngang dài thẳng ngắn, cũng là ký hiệu đơn giản nhất.
Tạ Lăng Du thấy nó nổi bật trong một đám ký hiệu phức tạp, thuận miệng hỏi: "Cái này nghĩa là gì vậy, chỉ phương hướng sao?"
Hỏi xong hắn liền hối hận.
Biết mình đã lắm lời, Tạ Lăng Du vừa định lái sang chuyện sáng để sửa chữa thì Thanh Khâu Quyết liền nhàn nhạt liếc hắn một cái, chẳng rõ ý nói: "Mắt nhìn của Tạ huynh độc đáo thật."
Sắc mặt Tạ Lăng Du cứng đờ, linh cảm không hay: "Là sao?"
Thanh Khâu Quyết chỉ vào ký hiệu kia, ngón tay thon dài vẽ ra một chữ thập: "Ngang là hung, dọc là cát, đây có nghĩa là lành ít dữ nhiều.
Ký hiệu này bọn ta rất ít khi dùng đến bởi vì những người để lại ký hiệu này đều không trở về được."
Nói xong ngón tay y khẽ vuốt ký hiệu, ánh mắt dần trầm xuống, đưa tay sờ sống mũi.
Trong lòng Tạ Lăng Du cũng trầm xuống, không rảnh cười bản thân "may mắn, nhanh chóng lái sang chuyện khác "Để cho công bằng thì ta cũng nói cho huynh một cái ám hiệu vậy."
Thanh Khâu Quyết quay sang nhìn hắn, dáng vẻ chăm chú lắng nghe.
Tạ Lăng Du không biết là đang nghĩ gì, tự mình vui trước, rất nhanh liền kéo tay y sang, vẽ trong lòng bàn tay y một ký hiệu khiến người xem không hiểu gì: bên trên hình bầu dục vẽ một ngôi sao.
Thanh Khâu Quyết cảm nhận độ ấm trong lòng bàn tay dần tan biến, y trầm ngâm một lát: "Trên trời rơi xuống cái bánh có nhân?"
Tạ Lăng Du lườm y, nghĩa lại thấy cũng cảm thấy chẳng ai đoán nổi nên lùi một bước: "Không phải, đoán lại đi."
Thanh