Trong xe ngựa, Mạnh Nghị bám cửa sổ ngoái lại xem, lưu luyến không rời vẫy tay.
Tạ Lăng Du nhắm mắt dưỡng thần, ngồi ngay ngắn trong xe.
Hà võ quan đang lái xe ở bên ngoài.
Mạnh Nghị nhìn một lúc, chờ đến lúc khoảng cách càng lúc càng xa chẳng còn thấy gì nữa mới thu lại ánh mắt.
Tạ Lăng Du mở mắt, trong lòng thở dài.
Hắn cũng muốn ở thêm mấy ngày nhưng giờ thân bất do kỷ, hiện giờ lại không phải lúc, chỉ có thể trông mong sau này.
Xe ngựa xóc nảy phát ra tiếng động nhưng không quá ồn ào.
Bọn họ ngủ cho tới khách đi3m, đi qua thôn xóm quen thuộc.
Lúc ánh chiều tà ngả xuống cũng là lúc về đến kinh thành náo nhiệt.
Tạ Lăng Du mệt mỏi mở đôi mắt khô rát ra, lay Mạnh Nghị đang ngủ say, giọng khàn khàn "Đến rồi."
Mạnh Nghị mơ màng dụi mắt.
Chưa đợi bọn họ vén rèm lên đã có một giọng nói ngọt ngào vang lên: "Vân Lâu ca ca, Tử Việt ca, các huynh về rồi!"
Trong lòng Tạ Lăng Du vang lên tiếng chuông cảnh báo, sự ủ rũ ngay lập tức biến mất.
Mạnh Nghị vốn đang còn buồn ngủ giờ đã mở to hai mắt nhìn.
Toi rồi.
Bọn họ đồng thời nghĩ thầm.
Một cánh tay thon dài như ngọc vén rèm lên, vội vã tiến vào.
Người tới mặc một bộ váy lụa xanh dương, khuôn mặt chỉ bằng có bàn tay, sóng mắt linh động sáng ngời.
Giữa mày có một chấm mỹ nhân, xinh đẹp động lòng người.
Tạ Lăng Du lấy quạt xếp ra, trong lòng thở giài, bất đắc dĩ gọi một tiếng: "Nhã Nhàn muội muội."
Hình Nhã Nhàn cười tươi nư hoa, ghé lại hỏi: "Đi nhiều ngày như thế Vân Lâu ca ca có nhớ muội không?"
Tạ Lăng Du lặng lẽ lùi về sau, tay hung hăng véo đùi Mạnh Nghị một cái.
Biểu cảm của Mạnh Nghị thoáng vặn vẹo, vội nhận lấy câu chuyện: "Ta nói này Nhã Nhàn muội muội, sao Tử Việt ca lại không có đãi ngộ này hả?"
Hình Nhã Nhàn thấy vậy liền nhỏe miệng cười, hào phóng xoay người xuống xe: "Được rồi được rồi, không trêu các huynh nữa, xuống xe trước đi."
Tạ Lăng Du thở phào nhẹ nhõm, lưu loạt nhảy xuống xe ngựa.
"Nhã Nhàn, không được vô lễ."
Một giọng trầm của nam nhân vang lên, trong lời nói cũng không có nhiều ít trách mắng mà là bất đắc dĩ và chiều chuộng.
Truyện Sủng
Mạnh Nghị vốn đang tươi cười liền xụ xuống, quay người làm biểu cảm đau khổ với Tạ Lăng Du.
Tạ Lăng Du nhìn về phía nam tử trước mắt - Tôn Kiềm, biểu huynh của Hình Nhã Nhàn, con trai duy nhất của Đại tướng quân Tôn Chính Trung.
Tuổi còn trẻ đã luyện ra được một thân bản lĩnh mềm cứng gì cũng không ăn, rất chi là cứng nhắc.
Mạnh Nghị cũng từng chịu không ít khổ cực dưới tay hắn, cũng chỉ có vị biểu muội này có thể khắc chế được hắn.
"Tôn Huynh, có lễ rồi."
Tạ Lăng Du vừa chắp tay vừa tươi cười.
Tôn Kiềm tuy không thân thiết với hắn như Mạnh Nghị nhưng cũng là một bằng hữu có thể kết giao.
Tuy rằng người này nghiêm