Xe ngựa xóc nảy tiến vào đường núi.
Ngón tay rõ ràng khớp xương của Thanh Khâu Quyết tùy tiện đặt trên ván gỗ của xe ngựa, trong ống tay áo rũ xuống có một bé rắn đen đi xuống theo ván gỗ, trên đuôi buộc một thứ khó phát hiện thấy.
Nó hoàn toàn lủi vào trong cỏ cây, nhanh chóng biến mất trong rừng.
Phồn trấn cách kinh thành khá xa, bọn họ đi đường cũng phải mất vài ngày.
Theo hướng đi này, bọn họ phải đi qua một dãy núi.
Nghe nói bên trong có nhiều thú dữ và phải ra khỏi đó trước lúc mặt trời lặn, nếu không ban đêm sẽ không an toàn.
Trong núi rừng yên tĩnh không tiếng động, cây cối to lớn cành lá tốt tươi, che hết ánh sáng bên ngoài.
Từ xa chỉ có thể thoáng thấy vẻ âm u, ở lâu trong đó sẽ khơi dậy sự nhút nhát trong con người ta.
Cái miệng nhỏ của Mạnh Nghị chưa từng dừng lại.
Nhưng ánh sáng càng ngày càng tối thì giọng nói của hắn càng ngày càng nhỏ, cuối cùng dường như nhận ra được điều khác lạ nên không dám nói tiếp nữa, sợ rằng sẽ thu hút phải cái gì không lành.
Tạ Lăng Du không nhịn được mà nhíu mày, vén màn lên nhìn ra ngoài.
Tia sáng thưa thớt chiếu vào nhưng không có sự ấm áp, nhìn đâu cũng thấy xương trắng đầy đất.
Hắn lập tức rùng mình, đưa tay vén rèm lên: "Cái này..."
"Suỵt." Người mặc áo vải thô ngồi đằng trước dường như biết hắn muốn hỏi cái gì, không quay đầu lại mà nhỏ giọng nói: "Thôn Vân lĩnh, đừng nói chuyện."
Tôn tiểu tướng quân cũng đi chậm lại, giục ngựa đi tới, giảm tiếng xuống rất nhỏ: "Không nói với các ngươi là vì lo các ngươi hoảng sợ.
Nhỏ tiếng thôi thì không sao, giờ vẫn đang là ban ngày."
Tạ Lăng Du gật đầu, hít sâu một hơi rồi ngồi về chỗ, xé một góc y phục quấn quanh miệng Mạnh Nghị mấy vòng.
Mạnh Nghị: "?"
Tạ Lăng Du trìu mến vuốt đầu hắn, thở dài nói: "Thiệt thòi cho ngươi rồi Tử Việt.
Ta sợ ngươi không kiềm chế được nên vi huynh giúp ngươi một phen luôn."
Mạnh Nghị: "..."
Tạ Lăng Du đẩy cái bản mặt như muốn ăn thịt người ra, vẫn đang nhắm mắt dưỡng thần.
Nhưng trong lòng lại không bình tĩnh như ngoài mặt.
Thôn Vân lĩnh nổi tiếng là "dãy núi ăn thịt người".
Nơi này đã xảy ra rất nhiều chuyện khiến người nghe phải kinh sợ.
Người ta đồn rằng Thôn Vân lĩnh có biển rắn, bầy sói, mãnh hổ và các loài thú dữ khác.
Nếu kinh động đến bọn chúng thì đến xác cũng chẳng còn.
Còn có người nói rằng nơi nay có một bộ lạc cổ xưa, thích ăn thịt người cho vui.
Thậm chí còn có người bảo chỗ này từng là hoàng cung của triều đại nào đó, có rất nhiều oán linh chết oan, ban đêm nguy hiểm khắp nơi.
Dần dà liền truyền ra một quy định.
Đường trên Thôn Vân lĩnh, ban ngày không nghe không nói không nhìn, ban đêm không được vào, cũng không được đột nhập.
Coi như Tạ Lăng Du và Mạnh Nghị cũng biết được rằng vì sao bệ hạ lại phái Tôn tiểu tướng quân đi cùng.
Tôn tiểu tướng quân chỉ mới đến tuổi cập quan đã nổi tiếng về chuyện "giữa đêm xông vào Thôn Vân lĩnh, mang chiếu chỉ cứu cha".
Năm đó Tôn tướng quân lâm nguy, Tôn tiểu tướng quân suốt đêm mang theo binh phù xông vào Thôn Vân lĩnh Lúc ra khỏi đó cả người tắm máu, còn mang theo được một con ngựa không xây xước gì kịp thời dẫn viện binh đến, trở thành người đầu tiên ra khỏi Thôn Vân lĩnh vào ban đêm.
Bởi vậy, có nhiều người tự cho mình là siêu phàm, kết quả là bỏ mạng trong đó.
Càng ngày càng nhiều người chết ở Thôn Vân lĩnh, người sau mới không dám tùy tiện thử, chỉ còn lại một đống xương trắng trong lời đồn.
Không ai biết Tôn tiểu tướng quân ra khỏi đó kiểu gì.
Bề ngoài hai người cẩn thận quan sát xung quanh, không dám phân tâm.
Thật ra bọn họ vốn đang có một con đường khác an toàn hơn, nhưng đi đường đó tốn nhiều thời gian hơn, hiện tại Phồn trấn không chờ được nữa.
Tôn tiểu tướng quân như vô tình giảm tốc độ.
Thanh Khâu Quyết ngước lên nhìn hắn, ngáp một cái, dùng ánh mắt hỏi hắn có chuyện gì vậy.
Tôn tiểu tướng quân vừa định nói chuyện thì sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Thanh Khâu Quyết cũng nhíu mày.
Hai người đồng thời nhìn ra phía sau, xe ngựa chợt dừng lại.
Cách xe ngựa không xa có một con hổ đang nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Con hổ này rất lớn, phải gấp đôi những con hổ bình thường.
Tôn Kiềm theo bản năng định rút kiếm nhưng lại bị Thanh Khâu Quyết giữ lại, một cái tay khác của y thò vào trong xe ngựa, ra dấu "đừng động đậy".
Tạ Lăng Du và Mạnh Nghị liếc nhìn nhau, trong lòng có dự cảm không lành.
Ở bên ngoài xe ngựa, hai người kia đối diện cùng với con hổ.
Thanh Khâu Quyết cũng không động đậy, chỉ lạnh lùng nhìn nó.
Con hổ gầm nhẹ, thân cũng bày ra tư thế tấn công.
Trong xe ngựa, Tạ Lăng Du chợt quay đầu lại, đương nhiên là không nhìn thấy được gì nhưng hắn nghe thấy rõ ràng, phía sau là một con hổ to lớn.
Nhưng nhớ tới dấu tay của Thanh Khâu Quyết, hắn không tùy tiện làm gì cả.
Thanh Khâu Quyết vẫn không nhúc nhích, ánh mắt lạnh lẽo.
Y nhẹ nhàng giật giật ống tay áo, một bóng đen sượt qua.
Hơi phiền phức một chút.
Tuy rằng bây giờ là ban ngày nhưng nếu thật sự đánh nhau thì chỉ sợ tiếng động sẽ thu hút càng nhiều thứ khó chơi khác đến, chỉ có thể dùng phi tiêu độc thử xem sao.
Thanh Khâu Quyết cùng dây cương quật nhẹ con ngựa, con ngựa dường như cũng cảm nhận được nguy hiểm mà từ từ tiến về phía trước.
Y vừa quan sát con hổ vừa siết chặt mấy cái phi tiêu trong tay.
Con hổ kia lại đứng yên, nhìn chằm chằm bọn họ một lát rồi từ từ lui về sau.
Trong lúc nó lùi lại, Thanh Khâu Quyết nhìn thấy bụng nó phồng lên, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Đây là một con hổ mẹ lần đầu mang thai, chắc là sắp sinh rồi, đang tìm chỗ để ẩn nấp nên sẽ không đi tấn công bọn họ.
Tôn Kiềm hiển nhiên cũng thấy, buông lỏng chuôi kiếm trên tay.
Cho đến tận khi con hổ rời khỏi tầm mắt của bọn họ hắn mới dục ngựa tới bên cửa sổ của xe ngựa, nhẹ nhàng nói: "Không có gì."
Tạ Lăng Du vẫn luôn nghe ngóng động tính phía sau, sờ thấy người Mạnh Nghị toàn là mồ hôi lạnh, nói ra bên ngoài: "Làm phiền rồi."
Mạnh Nghị làm vẻ mặt đau khổ, dựa sát vào Tạ Lăng Du, đến nhỏ giọng nói chuyện cũng không dám.
Hai người cứ rúc bên nhau ấm áp như vậy, chỉ một lát sau cơn buồn ngủ liền ập đến.
Bọn họ mơ màng ngủ ngủ thiếp đi.
Cũng may sau đó không gặp phải thú dữ gì, chỉ là gặp phải mấy con chim đang bay tán loạn, không cẩn thận thêm chút hoa văn cho xiêm y của Tôn tiểu tướng quân, lại đúng lúc đụng phải mấy con khỉ man rợ, bị cướp mất mấy miếng điểm tâm.
Cuối cùng lúc gặp phải một con trăn chặn đường, Tôn tiểu tướng quân rốt cuộc cũng không nhịn nổi nữa mà thẳng tay rút kiếm tiễn nó lên đường.
Thanh Khâu Quyết từ đầu đến cuối chỉ thả lỏng dựa vào cạnh xe ngựa, chẳng có chút ý định ra tay hỗ trợ nào, thậm chí còn thích thú nhìn đầu của Tôn Kiềm bằng ánh mắt tán thưởng.
Tôn Kiềm lẳng lặng nhìn dáng vẻ thảnh thơi Thanh Khâu Quyết, lại nhìn quần áo hỗn lộn của mình, vuốt nhẹ đầu tóc bù xù của mình, sờ cánh tay bị con