"Vị công tử này nhìn rất lạ mắt nha, công tử cần gì ạ?"
Tiểu nhị nhiều tình đi tới, trên mặt nở nụ cười.
Bước chân Thanh Khâu Quyết không ngừng lại, nhẹ giọng nói: "Nhã gian hạng nhất, tìm người."
Tiểu nhị của khách đi3m rất biết nhìn nhận, thấy thế liền không hỏi nhiều, cười hì hì dẫn đường: "Công tử mời đi bên này."
Trong nhã gian đã có người đợi lâu.
Người này mặc một bộ hắc y đang khoanh tay đứng, nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại: "Hoài Cẩn."
*Hoài Cẩn (怀瑾) có nghĩa là ngọc quý trong lòng
Thanh Khâu Quyết ngồi thẳng xuống, không chút khách khí tự rót cho mình một chén trà, tư thái thành thạo: "Văn Tứ, nói chuyện công việc."
Văn Tứ cười nhẹ, nhấc áo ngồi xuống đối diện hắn: "Thôi đi, đã sớm là người cùng thuyền, ngươi muốn làm gì?"
Chén trà tỏa ra một làn khói.
Thanh Khâu Quyết đậy nắp lại, dùng ngón tay gõ nhẹ mặt bàn: "Kế hoạch trước đó có thể bắt đầu được rồi."
Bóng đêm đen kịt, sương đen bao phủ lấy ánh trăng đang thấp thoáng ẩn hiện.
"Văn Lâu, ngươi sao thế?"
Mạnh Nghị hoài nghi nhìn hắn.
Vừa mới lơ đễnh cái mặt bạn tốt đã biến thành màu đỏ, nhìn đông nhìn tây không dám nhìn thẳng vào hắn, rõ ràng là chột dạ.
Tạ Lăng Du còn đang suy nghĩ tại sao nam nhân vừa rồi lại trông đẹp đến thế, còn có chút quen mắt không thể nói được.
Vấn đề này khiến hắn nhất thời á khẩu không trả lời được, chỉ có thể trả lời cho có lệ: "Không sao, lúc nãy hơi nóng, ngươi thấy thế không?"
Mạnh Nghị: "..."
"Có phải ngươi vừa mới nhìn trúng cô nương nhà nào sau lưng ta đúng không?"
Tạ Lăng Du lắc đầu: "Không phải cô nương."
Mạnh Nghị hiểu ra "Ồ ~" một tiếng, ngay sau đó liền hoảng sợ: "Chẳng lẽ là nam tử...!Vân Lâu! Từ khi nào hả?"
Tạ Lăng Du không muốn nói nhiều, cũng không biết phải giải thích từ đâu, có chút tức giận lấy quạt đập hắn.
Vừa lúc đi đến phủ tướng, Tạ Lăng Du liền nhanh chóng đổi đề tài: "Tối nay ngươi nghỉ ở đâu?"
Quả nhiên Mạnh Nghị lập tức chẳng còn lòng dạ nào nhiều chuyện, chép miệng: "Ta không muốn về, nghỉ ở chỗ ngươi đi."
Hai người từng người quay về phòng.
Tạ Lăng Du nằm trên giường, lại nghĩ về đôi mắt phượng đẹp đẽ kia.
Người nọ có vẻ vóc dáng cao ráo, tư thái nhanh nhẹ tiêu sái...
"Chậc."
Tạ Lăng Du buồn bực kéo chăn che đầu lại.
Nghĩ cái gì vậy, nghĩ cái gì vậy trời?
Tự nhìn lại sự bực buồn của bản thân, ý thức hắn dần trở lên mơ màng, ý nghĩ cuối cùng thoáng qua trước khi ngủ là —
Hình như chưa từng gặp qua một ai nhìn giống vậy ở kinh thành, chỉ là đôi mắt của y nhìn rất quen mắt, đẹp y hệt một tên khó ưa...
Trước mắt mờ mịt như ở trong nước.
Săn thu hàng năm, nhóm thiếu niên mỗi người một con tuấn mã, đi qua cỏ dại trong núi rừng, kinh sợ đến cả chim chóc sống trên cây.
Vừa lúc Tạ Lăng Du đang trong thời kỳ nổi loạn, phấn khích lên là chẳng ai cản được.
Mãi mới chạy được ra khỏi chỗ bạn bè, tự dưng hắn lại không có hứng săn giết nữa.
Tiếng chim hót trong trẻo, suối chảy mịt mù.
Săn thu là phong tục nhưng hắn buông cung tên xuống lại chỉ cảm thấy nhẹ như bâng.
Hắn nghe thấy tiếng thét to từ xa vang lại, thấy chim đập cánh bay tán loạn bay khỏi khu rừng, giống như có mùi máu tươi cứ quẩn quanh đầu mũi.
Tạ Lăng Du chẳng biết là đang nghĩ gì, đứng đó một lúc rồi buộc ngựa vào thân cây, tự tìm tảng đá ngồi xuống.
Con ngựa bướng bỉnh nhai rễ cỏ dại trong tay hắn, không ngừng giật giật.
Tạ Lăng Du vô thức buông lỏng cảnh giác, vừa bực mình lại vừa buồn cười nói: "Cái gì cũng phải nhai một cái mới chịu, đúng là con ngựa tham ăn."
Đột nhiên một tiếng gió xé ngang.
Sắc mặt Tạ Lăng Du căng thẳng, theo bản năng nghiêng đầu, tay sờ vào cung tên.
Ngay sau đó đồng tử hắn co rút lại, nhất thời đứng sững lại.
Một con thanh xà bị ghim trên thân cây, lưỡi rắn màu đỏ tươi vắt bên miệng, chết rồi.
Thường thì rắn càng sặc sỡ sẽ càng độc.
Tạ Lăng Du lạnh sống lưng, nghĩ lại mà sợ.
"Chốn rừng hoang mà cũng dám phân tâm, ngại mình sống lâu quá à?"
Áo đen thêu họa tiết vàng, là trang phục đặc trưng của người tộc Thanh Khâu.
Tuy lời nói không dễ nghe nhưng nghĩ lại người ta cũng là có lòng tốt, Tạ Lăng Du chắp tay với hắn: "Đa tạ Thanh Khâu công tử cứu giúp, tại hạ Tạ Lăng Du.
Nếu sau này có gì giúp đỡ được, công tử cứ tới Tạ phủ tìm ta."
Thanh Khâu Quyết không đáp lại, khẽ cười khéo cương chuẩn bị rời đi.
"Công tử chờ đã!"
Tạ Lăng Du có chút bướng bỉnh lên tiếng, rút ngọc bội bên hông lên ngựa đi tới, nhét ngọc bội vào tay đối phương.
"Tạ gia có ơn tất báo, công tử không cần coi như lời vui miệng.
Ân tình này ta sẽ luôn ghi nhớ, lời hứa vĩnh viễn."
Thanh Khâu Quyết nhướng mày, ánh mắt dừng ở ngọc bội trong lòng bàn tay, lại ngước mắt nhìn Tạ Lăng Du đang nghiêm túc, ngón tay không tự chủ mà vuốt nhẹ mấy cái.
Sau đó ném lại cho Tạ Lang Du, trong ánh mắt ngu ngơ của đối phương chế nhạo nói: "Không phải đều nói "ân cứu mạng không gì đền đáp được, chỉ có thể lấy thân báo đáp" sao.
Tạ công tử tài mạo đều xuất chúng, cũng không phải là không thể..."
Tạ Lăng Du đỏ mặt, không nhịn được phản bác: "Đó là nữ tử, ta sao có thể..."
Sau đó ngậm miệng dưới ánh mắt trêu trọc của đối phương, muộn màng nhận ra mình đã bị chơi.
Tạ Lăng Du bực dọc kéo dây cương quay đầu, dừng lại một chút như đang đấu