Trương Sâm bị bịt miệng, cổ ngay cả cử động cũng không được, muốn phản bác cũng chỉ có thể nhấp nháy mắt, dốc sức trợn mắt, nhưng mà kỵ sĩ giáp bạc coi như khong thấy, sàn nhà trực tiếp mở ra, mang Trương Sâm ra ngoài tách biệt với phòng giam giữ những tù nhân khác.
Cũng không biết thời gian qua bao lâu, ngay khi hắn sắp mê mang, thân mình bỗng nhiên lại bị chuyển động, mấy cánh tay robot mạnh mẽ xách hắn đứng dậy, vách tường căn phòng tự do biến hóa mở ra, trước mặt Trương Sâm, một con tàu vũ trụ chắp vá xuất hiện.
Thiếu tá há hốc mồm:...!
Này là công nghệ cao của quốc gia nào đây?
Không có dây chuyền lắp ráp sản xuất, không có công nhân kỹ thuật, thậm chí robot kỹ thuật cũng không có, một đám linh kiện lung tung beng ngay trước mắt mình, bay lượn tự động hợp thành một con tàu?
Cánh tay robot bừa bãi ném hắn lên tàu, còn hung hăng đóng cửa lại.
Trong khoang cách ly nhảy vọt không gian của con tàu mới vừa được lắp ráp này, nằm một người.
Trương Sâm nhận ra đây là tù nhân lúc trước bị trói nằm chình ình giữa phòng, không biết sống chết kia.
Tóc đen, mắt đen, nhìn bộ dạng chắc hẳn cùng huyết thống phương Đông.
Đây là chuyện hiếm.
Hoa kiều phương Tây thời cổ Địa Cầu cũng không thưa thớt như vậy, nhưng khi chiến tranh hạt nhân bùng nổ, sau đó một bộ phận người phương Tây không hiểu ra sao đi tới hệ hành tinh White Whale, trải qua hai ngàn năm kết hôn sinh sản, người có bề ngoài 100% bộ dáng người phương Đông cực kỳ ít, chuyện đó cũng tương tự như những chủng tộc ít người thời Cổ Địa Cầu vậy, gì mà Germanic, Anglo-Saxon...!Những đặc thù chủng tộc rõ ràng này, cũng không thuần chủng, đó là tình trạng bình thường của sự phát triển và hòa nhập xã hội loài người.
Giống như Trương Sâm vậy, hốc mắt sâu cùng mũi cao thẳng nếu ở thế kỷ 21 Địa Cầu, hoàn toàn chính là con lai, nhưng ở thời đại này lại chính là bộ dáng bình thường của người phương Đông, chỉ cần có tóc đen mắt đen da vàng, thân cao trung bình, không cường tráng như một bức tường, cũng không ốm yếu giống một con khỉ, vậy là phù hợp tiêu chuẩn.
Mà Ôn Loan lại hoàn toàn giẫm nát những tiêu chuẩn bên ngoài của người phương Đông này dưới chân, đời này Trương Sâm còn chưa thấy bao giờ.
Chuyện này quá kỳ lạ, không thích hợp, giống như là ----- đến từ thời gian bị đánh mất nào đó.
Sống lưng Trương Sâm lạnh toát, hắn không phải sợ Ôn Loan, mà là sợ hãi đối với tình cảnh hiện giờ.
Toàn bộ chuyện này rốt cuộc là thế nào?
Giấy tờ chứng nhận của hắn, chip, thư ngoại giao của nước Cộng hòa Moorvia, đều được xếp chồng ngay ngắn đặt trên bàn điều khiển.
Màn hình chỉ thị đã bị hỏng, căn bản không thấy được gì, từ đèn chỉ thị của con tàu đang sáng lên kia, lộ trình đường bay đã được thiết lập xong.
Trương Sâm đột nhiên tông người lên cửa khoang tàu, nhưng tàu đã khởi động.
"Một chuyến phiêu lưu vĩ đại."
Thiếu tá Trương Sâm trong chớp mắt cứng ngắc tại chỗ, từng chút một quay đầu lại.
Kỵ sĩ giáp bạc đứng trước bàn điều khiển, cầm ngọn giáo trong tay, người cao hai mét, giống một pho tượng kim loại hoàn hảo.
- -----Không thể trách năng lực thừa nhận của trái tim thiếu tá được, thử nghĩ nếu bản thân nhìn thấy một chiếc hàng không mẫu hạm bỗng nhiên thu nhỏ N lần xuất hiện trước mặt mình thì sẽ ra sao.
"Anh, anh là?" Trương Sâm cảm thấy kinh hoàng cả đời hắn, trong một ngày đã dùng sạch rồi.
Seere ken két hai tiếng chuyển động cổ, cúi đầu nhìn bản thân một chút, sau đó thân thể trong nháy mắt phân giải thành nhiều mảnh màu bạc, tựa như xếp gỗ lung tung chắp vá thành một thân trụ xấu xí cao nửa mét, phía sau còn tao nhã kéo theo cái máy hút bụi với một cái thùng.
"Rất rõ ràng, tôi là một robot vệ sinh." Seere nghiêm túc nói.
"..."
Tận mắt nhìn cái máy hút bụi kia là do cây giáo của kỵ sĩ biến hình, thiếu tá đáng thương chỉ đành lấy tay đỡ cằm, tránh cho vì khiếp sợ quá mức mà trật khớp, hắn dùng giọng gần như trống rỗng hỏi: "Anh rốt cuộc muốn làm gì?"
Quá trình phân giải vừa rồi, khiến hắn hoàn toàn hiểu rằng, đầy không phải một cơ giáp có người điều khiển bên trong.
Mà là một cỗ máy có sinh mệnh với trí thông minh cao đến không tưởng đang nói chuyện với hắn, chẳng lẽ tận thế loài người sắp tới rồi? (Sai quá sai)
"Tôi đã ném tất cả tù nhân đến một tinh cầu thuộc hệ hành tinh xa xôi khác.
Ta tìm thấy nó trên bản đồ của bọn cướp, công nghệ cao nhất của hành tinh đó là thuốc nổ đen, cho nên trong một thời gian dài, bọn họ sẽ không thể xuất hiện lại."
Seere thô lỗ giơ máy hút bụi lên, tia sáng xanh như rắn bắn ra, nó cứ thế dùng máy hút bụi nhắm thẳng Trương Sâm, lạnh lùng nói: "Chúng ta không xen vào chuyện của nhau, công việc của anh tôi không hứng thú biết, chuyện của tôi, anh cũng không cần bận tâm."
Dưới tình huống không có vũ khí, mà đối kháng cùng một robot trí năng (?) pháo đài mini (?) tay cầm vũ khí, chính là muốn chết.
Vì thế Seere vừa lòng nói: "Rất tốt! Chúng ta bàn bạc một chút về kịch bản đi!"
- ------
Lúc Ôn Loan tỉnh lại, cảm thấy đầu rất nặng.
Hắn lung lay đứng dậy: "Caesar, hôm nay có việc cần làm ---- không?"
Ôn Loan trợn tròn mắt, không dám tin nhìn xung quanh, đây là bên trong khoang một con tàu rách rưới, lớp kim loại trên tường cấu thành không đồng nhất, còn nát hơn cả tàu của Jimmy.
Vốn hắn đang nằm trong khoang cách ly nhảy vọt không gian, cuối hành lang hẹp dài là khoang điều khiển, một người đàn ông mặc quân trăng nhàu nhĩ, đang cầm dụng cụ sửa chữa bàn điều khiển bốc khói.
"Anh là ai? Đây là đâu?" Ôn Loan xém chút cho rằng mình lại vượt thời gian, hắn nhớ rõ mới vừa rồi mình còn đang ngủ trong kho hàng lâm thời của bọn cướp, như thế nào lúc tỉnh dậy thì địa điểm thay đổi rồi?
"Chủ nhân, ngài tỉnh rồi."
Âm thanh máy móc quen thuộc của Seere vang lên, giọng nói sử dụng ngôn ngữ thông dụng hệ hành tinh White Whale, nhưng đã khổ học một thời gian dài, trên cơ bản Ôn Loan có thể nghe hiểu ngôn ngữ này, chỉ có điều chưa thể sử dụng những câu phức tạp.
Ôn Loan theo bản năng thở phào, còn chưa kịp tìm xem Seere đang ở đâu, chợt nghe ầm một tiếng, người đàn ông đang sửa chữa kia đầu đã nện thẳng xuống bàn kim loại.
Ôn Loan không khỏi nhíu mày, làm người đứng xem, hắn nhìn còn thấy đau.
Nhưng giây tiếp theo, hắn cũng đứng không vững, bùm một tiếng ngã quỵ xuống nền: "Mày, mày là Seere?"
Chúa ơi! Cái thứ hình trụ dưới chân còn có bánh xe, đằng sau kéo lê máy hút bụi cùng với cái sọt rác kim loại là thứ quỷ gì đây? Lúc trước trong bão tuyết trên băng nguyên, kỵ sĩ giáp bạc cưỡi ngựa bay trắng muốt từ trời giáng xuống không lẽ là ảo giác sao!
"Robot vệ sinh Seere, vì ngài phục vụ."
Cây trụ nhanh chóng lăn bánh lại gần, còn giơ máy hút bụi gõ nhẹ vào sọt rác ----- một lễ nghi cầm giáo gõ khiên chuẩn mực, dành cho kỵ sĩ khi không tiện xuống ngựa hành lễ.
"..."
Ôn Loan mắt giật giật, khóe miệng giật giât.
Cho dù hắn là dân lưu lạc, nhưng hiện giờ hắn cũng biết một thường thức ------ robot vệ sinh sao mà nói chuyện được chứ?
Nhanh chóng quăng sơ hở này ra sau! Ôn Loan nhìn người xa lạ đang trong khoang tàu kia, mơ hồ ám chỉ: "Sao mày lại biến thành như vậy, mày là máy tính quang trí năng dân dụng tân tiến nhất hành tinh Dark Blue đó!"
"À! Một quản gia trí năng đủ tư cách, đương nhiên phải đảm đương được nhiệm vụ quét dọn phòng ốc, tôi cảm thấy hình thái như vậy càng thích hợp."
Tốt lắm, Ôn Loan vừa lòng cảm thấy lời giải thích này rất xuất sắc.
Kỳ thật ----- đoạn đối thoại này khiến người nào đó đang hãi hũng quá mức vì xưng hô "Chủ nhân" kinh khủng kia, hiểu ra được, thì ra là thế, người phương Đông này cũng bị tên robot trí năng xảo quyệt kia lừa gạt!
Thì ra hai người họ đều là quỷ xui xẻo đáng thương!
Ôn Loan bị đối phương với ánh mắt vừa nghiêm túc lại ẩn chứa sự đồng cảm, nhìn tới nỗi trong lòng sợ hãi, hắn lặng lẽ thông qua liên