Ôn Loan lợi dung thời điểm lộn xộn khi sắp tàn tiệc, đi theo nhóm khách khứa đang nói lời tạm biệt, lặng lẽ rời khỏi Đại sứ quán Moorvia.
Căn bản không cần lo lắng người trong Đại sứ quán phát hiện, bởi vì loại sinh hoạt không thể đảm bảo mạng sống dài lâu khủng bổ này, đã khiến toàn bộ nhân viên ngoại giao học được giả câm giả điếc, đừng nói bất chợt không tìm thấy Ôn Loan, cho dù Ôn Loan ngay mặt bọn họ, lén lút chạy trốn, bọn họ cũng sẽ xem như không thấy.
Chỗ tốt khi làm vậy, chính là cho dù xảy ra chuyện gì cũng không liên lụy đến bản thân, biết được càng nhiều, bị chết càng nhanh.
Trong thành tràn ngập sương mù, ánh đèn đường xuyên qua lớp vỏ thủy tinh mờ mờ, màu sắc càng lu mờ, kéo dài xuôi theo ngã tư đường.
Một chiếc xe ngựa xinh đẹp đi ra từ cửa Đại sứ quán ---- mấy vị nhân viên ngoại giao mỗi ngày đều tiêu hao can đảm và sinh mạng tại Dark Blue này, điều duy nhất học được chính là cách sống xa hoa phung phí của vương quốc Dark Blue.
Bánh xe chậm rì rì nghiền ép trên mặt đường, Ôn Loan mượn màn che của xe ngựa, khéo léo lướt ngang qua liên tiếp mấy tòa kiến trúc cao lớn.
Những cột đá điêu khắc tinh mỹ đứng lặng giữa màn sương, mơ hồ.
Có thể quần áo gọn gàng, tại tiệc rượu khiêu vũ thưởng thức món ngon, đều là những nhân viên ngoại giao có thư nhận chức chính thức.
Những trợ lý đi theo chỉ có thể ngồi xổm một bên mà nhìn, trợ lý nào nhát gan, thì sẽ trở về Đại sứ quan bằng xe ngựa nhà mình, còn những người đắc tội với nhân vật quyền thế trong nước, thì cho dù có sống qua mười năm tại đây nhưng trở về tổ quốc cũng không có đường sống, vì thế đang chuẩn bị kết bạn đến thành phố dưới lòng đất dạo chơi.
Ôn Loan chính là muốn trà trộn vào bọn họ.
"Nhìn bộ dáng của bọn họ, đầu óc mụ mị, mắt đầy oán hận..." Seere biến thành một chiếc mũ giáp dạng hình tròn màu bạc, chụp trên đầu Ôn Loan nói, "Chủ nhân, biểu tình của ngài rất không đúng!"
Ôn Loan đành phải cố gắng nặn ra một bộ mặt ủ mày ê, hiển nhiên thiên phú của hắn ở phương diện này không ra làm sao, làm đi làm lại nửa ngày đều là vẻ mặt cứng ngắc.
"Ngẫm lại định mệnh chết tiệt này! Ngài vốn phải sung sướng sống thoải mái ở hai ngàn năm trước, mỗi ngày sáng sớm sau khi ăn ngon uống khỏe, thì ------" Seere hướng dẫn từng bước, nói tới đây nó bỗng nghẹn.
"Lái xe buýt."
"Được, lái xe buýt hưởng thụ một ngày yên bình, vốn phải là như vậy! Chẳng lẽ chúng ta không phải nên oán hận đối với định mệnh sao?"
Ôn Loan thành công cảm thấy một loại bất mãn đến nghiến răng nghiến lợi, trước mắt nhìn gì cũng không vừa ý, chán ghét đám sương này, thành phố chết tiệt này, những trải nghiệm như một bệnh nhân tâm thần này!
"Chính là ánh mắt này, hoàn hảo!" Seere tại liên hệ sóng não với Ôn Loan phát ra tiếng vỗ tay bồm bộp.
"..."
"Bất quá, cái gì là xe buýt?" Seere bắt đầu bùm bùm tìm đọc tư liệu của dân lưu lạc, cỗ cơ giáp sớm bị mấy kịch bản nhấp nhô trầm bổng của đám ma cà rồng phá hủy tam quan này, hưng phấn mong chờ Ôn Loan có một chức nghiệp không bình thường.
Rất nhanh đã có người phát hiện Ôn Loan, người với gương mặt mới này.
.
ngôn tình sủng
"Ê, cậu là?" Một tên vỗ vai Ôn Loan.
Ôn Loan theo bản năng nghiêng người tránh, sau đó nhanh chóng làm bộ như vừa mới xoay người, nhìn người nọ với ánh mắt không kiên nhẫn.
Quả nhiên đối phương không thèm để ý chút nào, nét mặt như thế này bọn họ gặp nhièu lắm, mỗi tên xui xẻo vừa mới đến hành tinh Dark Blue đều như vậy, theo thời gian trôi đi, địch ý sắc bén lại biến thành oán hận cùng chết lặng.
"Vui vẻ lên đi, người anh em, ngay đêm nay cậu có thể được đến một chút thuốc kích thích, hàng mới, dùng quá liều sẽ rút ngắn tuổi thọ, bất quá đối với chúng ta mà nói, có liên quan gì đâu, loại ngày chết tiệt thế này luôn phải vượt qua."
"Nghe có vẻ không tệ." Ôn Loan lắp bắp dùng ngôn ngữ thông dụng nói.
"Được lắm." Tên kia vuốt râu, bỗng nghiêng đầu hỏi, "Cậu là người Moorvia à? Trợ lý của vị Thượng tá mới đến kia?"
Ôn Loan gật đầu.
Đối phương lộ ra một nụ cười vui sướng khi người gặp họa, ai cũng nghe nói về câu chuyện xui xẻo của Thượng tá Trương Sâm và trợ lý.
Hắn lân la đến gần Ôn Loan, không bằng nói hắn muốn xem trò cười thì đúng hơn.
"Trên đầu cậu đội cái gì thế? Trời đất, tôi chưa từng nghe nói có người đi hưởng thụ cuộc sống về đêm, mà còn đội máy tính quang."
"Không, đây không phải máy tính quang." Ôn Loan cố ý cất lớn giọng, "Đây là cái mũ giáp trong kho hàng của bọn cướp, dùng để bảo vệ đầu tránh bị thương ngoài ý muốn."
Một đám người đều cười ha hả, cái tên người mới ngây thơ này, chẳng lẽ cho rằng đội thêm một cái mũ có thể bảo vệ mạng sống sao! Trời ạ, cho dù mặc cơ giáp ra cửa, vẫn sẽ đột tử nha, tên nhóc đáng thương thì ra hắn thật sự không biết gì cả.
"Tôi cá là ngày mai lập tức có thể tham dự tang lễ của cậu ta!"
"Ấy, đừng cay nghiệt vậy chứ, nếu cậu ta hoàn toàn không biết gì cả, cũng sống lâu hơn tên đặc vụ ưu tú tự phụ kia một chút, tôi cá một tuần."
Những âm thanh châm biếm đó, bị Seere nghiêm túc phiên dịch thành ngôn ngữ thông dụng nói cho Ôn Loan, Seere còn bình luận thêm: "Làm không tệ, chủ nhân! Cộng 10 điểm vì phát huy vượt bậc."
Ôn Loan khóe mắt giật giật, lúc đang sắp sửa rủa xả một trận, thì phía trước xuất hiện một đống kiến trúc mái vòm.
Mọi người hưng phấn đi vào, lấy ra thẻ căn cước, đặt trên thiết bị cảm ứng quét một cái, hai người máy màu xám liền cho qua, đường đi là trượt tự động, đứng ở trên còn có thể thưởng thức cảnh vật hai bên lối đi.
Ôn Loan khẩn trương lấy ra thẻ căn cước, cái này được cấp lúc nhập cảnh công tác, bởi vì nhân viên ngoại giao bị tiêu hao dữ quá, hơn nữa hắn lại là một trợ lý không thu hút.
Chỗ đăng ký tại bến tàu liền tùy tiện quét tròng đen của hắn một chút, tư liệu gì cũng không cần ghi, đã đưa thứ này cho hắn.
Thiết bị quét thẻ nằm trên ngực của người máy, ngay lúc chúng nó nhìn chằm chặp Ôn Loan, Seere phát ra ánh sáng trắng nhợt nhạt, hình ảnh Ôn Loan được người máy quét phân tích, đã mơ hồ bị biến thành một gương mặt khác.
"Thành viên Đại sứ quán Moorvia, chính xác, cho qua." Người máy khô khan nói.
Ôn Loan yên lặng cất thẻ vào lại, hắn phát hiện cùng là thanh âm máy móc, hắn lại có thể cảm giác được cảm xúc của Seere thông qua giọng nói.
Cơ giáp trí năng thật là lợi hại, trở thành kẻ địch của người chế tạo ra vũ khí khoa học cao như vậy lại còn là người cầm quyền vương quốc Dark Blue, hắn nghĩ thôi cũng đau cả đầu.
Đường trượt tự động hướng xuống một góc 15 độ kéo dài sâu xuống lòng đất, tranh vẽ hai bên tường, cũng từ phong cảnh với màu sắc thanh thoát, bắt đầu chuyển sang chủ đề vơi sắc màu trầm lắng, có chiến tranh cùng chết chóc, càng nhiều là những buổi tiệc phóng túng mập mờ của giới quý tộc, trong bức tranh, thân hình cùng cánh tay sáng bóng đẫy đà, còn có ánh mắt mê người, tựa như có ma lực, cực kỳ cuốn hút người đang chăm chú xem tranh.
Ngay lúc mọi người đang mất hồn, lối đi thật dài cuối cùng cũng đến đích.
Ôn Loan đang chán đến ngáp lên ngáp xuống bỗng tỉnh hồn, nửa điểm tế bào nghệ thuật hắn cũng không có, kêu hắn nhìn quý phu nhân xinh đẹp trong tranh, hắn sẽ nhìn đồ trang sức, rồi đánh giá rằng trân châu bảo thạch được vẽ rất tốt.
Tiếng ồn ào đinh tai nhức óc, tại khúc cua vang lên.
Mọi người trong nhất thời vẫn còn lưu luyến tranh họa không hề quay đầu sang, bọn họ biết, nơi chốn tuyệt vời hơn đã ở phía trước, sôi nổi phấn chấn lấy ra thẻ căn cước, vội vã không ngừng chạy đi hưởng thụ cuộc sống về đêm.
Loại quét thẻ này y như đi tàu điện ngầm ---- Ôn Loan rủa thầm, tuy hắn chưa đi tàu điện ngầm lần nào, nhưng có nghe lưu học sinh nói qua.
Seere lần thứ hai giúp Ôn Loan qua mặt người máy đang yêu cầu quét thẻ, chờ đến khi Ôn Loan bước tới lối ra, đập vào mặt chính là không khí cuồng hoan, chấn động đến nỗi khiến Ôn Loan xém chút ngã ngửa, cứng họng nhìn thế giới đang tỏa sáng chói lóa này.
Một mảnh sáng như tuyết, ngay cả một cây kim nằm cạnh chân cũng có thể thấy rõ.
Tòa nhà cao tầng vây quanh lối ra cao ít nhất 30 mét, nhìn lên không thấy đỉnh, giống như nửa phần trên của tòa nhà bị nuốt chửng bởi bóng đêm vô tận, đèn đuốc xoay vòng chiếu xuống, đồng thời không ngừng đổi màu.
Trên không có đường dành cho đĩa bay ngắm cảnh được bao bọc trong vách tường trong suốt, cung đường uốn lượn hệt như công viên trò chơi khổng lồ.
Nơi nơi đều là người đeo mặt nạ, đội lông vũ, khoác áo choàng, một chiếc xe hoa xinh đẹp lấp lánh chạy tới từ ngã tư đường, tựa như đang diễn ra một lễ hội cực kỳ lớn, trên xe hoa là nghệ sĩ xinh đẹp cùng với diễn viên quần áo khác nhau, đang tung hoa và giấy màu, nhưng những thứ này chạm đất sẽ biến mất, thực hiển nhiên đây chỉ là đồ giả, nhưng chúng nó thực sự có mùi, trên những đóa hoa còn lăn dài những giọt nước.
Con sông