Ôn Loan bị rét tỉnh.
Lạnh, lạnh đến không tưởng nổi, đối với một người hàng năm sống ở thị trấn phía Tây như Ôn Loan thì chuyện này chẳng khác gì địa ngục.
Hắn theo bản năng cuộn mình đứng dậy, đầu óc còn chưa tỉnh hẳn liền sờ soạng trên mặt đất kiếm xem có thứ gì sưởi ấm được không, nhưng thứ bàn tay hắn chạm đến chỉ toàn là tuyết đọng thật dày.
Gắng gượng tỉnh táo lại, gió lạnh thấu xương thổi qua như hàng ngàn dao nhỏ sượt lên người, phút chốc Ôn Loan như lùn đi một nửa, run rẩy ngồi xổm trên đất, trợn mắt mồm há hốc nhìn cảnh vật xung quanh.
Đây là một mảnh băng nguyên rộng lớn vô bờ.
Trên bầu trời lơ lửng mấy chiếc chiến hạm hình thoi to lớn, cách mặt đất chưa tới một trăm mét, nòng pháo tối đen khổng lồ kia, Ôn Loan nhìn mà da đầu run cả lên.
Chiến hạm như vậy, có chừng mười chiếc, xếp thành một hàng trên bầu trời.
Phía trước là một màn hào quang vàng ánh kim thật lớn, hình bán cung, cao kinh khủng khiếp, tựa như cuối băng nguyên bỗng xuất hiện một bức tường màu vàng vậy, hiện tại giữa màn hào quang xuất hiện một lỗ hổng, dẫn đầu là một chiến hạm màu đen, từ lỗ hổng chậm rãi tiến vào bên trong màn hào quang.
Lớp màng hào quang trong suốt, nhưng bên trong lại tràn đầy sương mù dày đặc, chỉ khi có ánh sáng mạnh chiếu xuyên qua may ra mới xua tan được màn sương này.
Ánh sáng chói mắt chiếu xuống làm sáng bừng cả mảnh băng nguyên, Ôn Loan buộc phải nhắm mắt lại.
—— Mới vừa rồi hắn còn đang lắc lư trong thành tìm đường, làm sao bỗng chốc trước mắt tối sầm, rồi khi không lại bị quăng ra khỏi thành luôn thế này?
Pho tượng của những tòa nhà trong thành làm hắn sợ tới ứa mồ hôi lạnh liên tục, cố tránh né mà tìm một con đường nhỏ không hề có pho tượng để đi, nhưng kết quả khiến hắn thật hãi hùng, toàn bộ thành phố đều bị mấy tượng đá đó giám sát, góc chết duy nhất có lẽ chính là không trung.
Thật ra Ôn Loan không biết tại sao pho tượng lại buông tha hắn, thay vì dùng súng năng lượng nã hắn vài phát.
—— Con robot tượng đá kia lại không nói tiếng Anh, hắn sao hiểu được chứ?
Đèn đóm ở cảng tàu sáng như tuyết, chiến hạm mấy ngày liền phải trôi nổi trong không trung đang ào ạt phát ra luồng sáng mạnh rọi xuống mặt đất, khi đến gần màng phòng ngự thành phố tuyết đọng nhanh chóng hòa tan, lộ ra những tảng đá màu đen đầy bụi.
Thực chất không có bất cứ sinh vật nào có thể thuận lợi tiến vào thành phố dưới sự giám sát như thế này được.
Ôn Loan cảm giác một luồng nhiệt chầm chậm di chuyển về phía mình, hắn vội vã trốn sau một khối băng, hắn không dám nghĩ tới nếu bị phát hiện, chiến hạm có phải sẽ lập tức nổ súng bắn hắn nát vụn ra luôn không.
Sống chung hòa bình? Cư xử thân thiện với dân lưu lạc?
Khi Ôn Loan nhìn thấy lực công kích của những pho tượng trong thành phố thì niềm tin đó đã hoàn toàn bị dập tắt.
Ôn Loan đối với nguy hiểm có dự cảm chính xác đến kỳ dị, nhờ nó mà từ nhỏ đến lớn hắn tránh được vô số tai họa, lần nguy hiểm nhất là một tai nạn xe liên hoàn, lúc ấy hắn bỗng như động kinh mà điều khiển xe buýt vọt vào khu cửa hàng dich vụ trên quốc lộ, đầu xe đâm sầm vào cửa tiệm, người trong cửa hàng cực kỳ khiếp sợ, nhưng sau đó mấy xe tải liên tiếp tông vào nhau, kéo theo hơn mười chiếc xe khác trên quốc lộ, ngọn lửa do nổ mạnh kéo dài vài trăm mét, chỉ có Ôn Loan điều khiển xe buýt đột nhiên xông ra khỏi quốc lộ mới may mắn sống sót.
Còn thành phố luôn bị sương mù bao phủ này, ban đầu khiến Ôn Loan khá bất an, sau đó khi hắn bước vào chỗ ở tạm trú kia, thì lập tức muốn rời khỏi ngay.
Đèn pha quét ngang quét dọc trên băng nguyên, may thay Ôn Loan tìm được một góc chết, vừa vặn nằm ngoài phạm vi báo động của chiến hạm.
Trên màn hình máy quét sự sống của chiến hạm, thể hiện trên băng nguyên có phản ứng sự sống, nhưng trong phòng theo dõi, người phụ trách không quan tâm lắm, trên mảnh đất rộng lớn này động vật rất thưa thớt, những chủng tộc bị vương quốc xem là tầng lớp thấp hèn, những tội phàm bị lưu đày cũng ở khu này, chỉ cần những tên đó không tới gần khu vực báo động, hắn cũng lười ra tay đè xuống nút mở của súng năng lượng.
Phải tiết kiệm nguồn năng lượng chứ.
Cuối cùng, khi cả mười tàu chiến đã bay vào thành phố, lỗ hổng màng phòng ngự khôi phục lại như cũ, từng ngọn từng ngọn đèn tắt đi, xuyên qua màng phòng ngự luồng ánh sáng chói lọi lập lòe gợn sóng, có thể nhìn đến bên trong, sương mù lại tràn ngập lần nữa, đem chiến hạm đang neo đậu tại cảng tàu bao bọc đến không thể nhìn rõ nữa.
Ôn Loan cứng nhắc cử động cơ thể, thoáng chốc ngã ngồi xuống đất.
Nhiệt độ thành phố khoảng hai mươi tám đến hai mươi chín độ, bên ngoài là trời đông tuyết phủ.
Có thể chạy khỏi cái nơi đâu đâu cũng có máy giám sát đương nhiên là tốt, nhưng ngoài thành phố, không hề nghi ngờ chính là đường cùng —— Ôn Loan nghĩ sao cũng không hiểu, mình làm sao lại xuất hiện trên băng nguyên được cơ chứ.
Hình như là mắt bỗng nhiên tối sầm, tỉnh lại lần nữa thì đã ở đây rồi.
Chẳng lẽ hệ thống phòng thủ thành phố tự động đuổi "Người không có giấy căn cước" ra?
Ôn Loan bắt đầu hối hận vì sao mình lại vứt cái đồng hồ kia sớm vậy làm gì, nhưng đồng hồ cũng là thứ mà hắn cảm thấy cực kỳ nguy hiểm.
(đương nhiên, đó là máy thu hình trực tiếp của ma cà rồng mà, nó có thể đem từng hành động của Ôn Loan trực tiếp bại lộ cho vô số chủng tộc hắc ám thưởng thức đó nha).
*Editor: câu trong ngoặc của tác giả nha mọi người.
Ôn Loan thừa nhận mỗi cuối tuần mình đi lễ nhà thờ cũng chỉ có lệ, không hề thành kính chi hết, nhưng mấy thằng ác ôn trong thị trấn đau có ít, làm sao chỉ có mỗi hắn là xui xẻo bị ném tới tương lai này chứ?
Trong lúc chán nản, Ôn Loan nghe thấy một tiếng động rất nhỏ từ sau như có gì đó đang nhích lại gần mình.
Hắn vờ như không phát hiện, khóe mắt lại liếc về sau.
"Đưa đồ ăn..."
Tên cầm dao kia nói chưa dứt câu, đã bị Ôn Loan đá một cước ngã ầm ra tảng băng.
Không phải do Ôn Loan sức khỏe phi thường hay gì đâu, mà do người nọ quá gầy, không bằng cả một chiếc ghế, cả người toàn da bọc xương, bụng lại lồi ra, dáng vẻ thảm thương đói khát như dân chạy nạn thế này, trước kia Ôn Loan chỉ mới được thấy trên phim phóng sự.
Người này bị đụng ngã, vẻ mặt đầy máu, giãy giụa từ dưới đất đứng lên, gào thét hung hãn với Ôn Loan, như thú hoang vậy.
Chẳng qua tên kia đói đến không còn sức nên loại uy hiếp này đối với Ôn Loan có cũng như không.
Ôn Loan không hiểu hắn đang gào cái gì, nhưng mà nhìn bộ dạng cực kỳ hung ác kia có thể đoán được một hai.
Ôn Loan không thèm để ý người này, vòng qua mà đi.
Băng nguyên có một mặt cản gió, đó là phía sau một sườn núi đá to lớn.
Nơi này vừa lúc hướng mặt trời, có hơi ấm áp, chỗ đất bùn trong hang đá còn sinh trưởng thực vật trông khá giống rong rêu.
"Bùm bụp."
Ôn Loan buồn bực rút chân về, đây là người thứ bảy mà hắn đá bay rồi.
Bọn người kia ăn mặt không khác nhau lắm, quần áo rách rưới, khoác trên mình bộ lông không biết của loài động vật nào, trên người cũng may còn sạch sẽ (trên băng nguyên không thiếu nước mà), nhưng một đám người đói đến chỉ còn xương mà thôi.
Toàn bộ đều mai phục