"...Cơ giáp?"
Biểu tình của Ôn Loan trở nên kỳ lạ, không nhịn được mà ngó nghiêng ngó dọc kỵ sĩ đứng trước mặt mình, rồi chỉ sang con ngựa bay mạnh mẽ màu trắng nọ "Vậy còn nó?"
Đầu năm nay ngay cả cơ giáp cũng có thú cưỡi à?
"Nó?" Kỵ sĩ quay sang nhìn con Pegasus kia, nó liền phối hợp mà cúi đầu xuống.
Giây tiếp theo, Ôn Loan xém tý nữa ngất xỉu.
"Nó là một phần của ta, "Seere", biến đổi về hình thái chiến đấu trên măt đất."
Kỵ sĩ khẽ run thân thể, cả con ngựa bay bắt đầu từ đôi cánh, nhanh chóng khép lại, phân giải thành vô số khối kim loại màu trắng hình dạng kỳ quái, lơ lửng trên không, sau đó dựa vào ánh sáng cường liệt, cắm vào vị trí các bộ phận thân thể kỵ sĩ.
Bề ngoài kỵ sĩ không hề phình ra hay cao lên, chỉ là trang bị trên người trở nên càng thêm lóa mắt, những chỗ xếp chồng lên nhau khá giống với lông cánh sắc bén của ngựa bay, áo giáp hạng nhẹ trở thành áo giáp hạng nặng, chỗ ngực nhiều thêm một đầu ngựa bay, bao khuỷu tay nhiều thêm gai nhọn, vùng vai, áo giáp càng mở rộng ra phía ngoài hơn nữa, thậm chí trong tay còn thêm một cây giáo dài bốn mét.
"..."
Cái này mà là cơ giáp à, này là robot biến hình mới đúng ấy!
— —Ôn Loan không có xem anime Saint Seiya, bằng không hắn sẽ càng thấy giống hơn nữa.
"Mày, người điều khiển của mày đâu?"
Ôn Loan theo bản năng nhìn chằm chằm bụng kỵ sĩ, cơ giáp là một cái xác rỗng, bên trong hẳn phải có người điều khiển mới đúng chứ!
Cảm giác vớ vẩn này tựa như chiếc xe buýt mà hắn thường lái, rầm rầm chạy tới, tự giới thiệu "Tôi là xe buýt, xin chào, không cần ngạc nhiên, thật ra tôi là một dạng ô tô thôi à" có khác gì đâu chứ!
"Người điều khiển? Không thể trả lời được."
Đôi mắt điện tử nhắm thẳng Ôn Loan, tia sáng xanh điên cuồng lóe lên.
Trên băng nguyên đầy bão tuyết, kỵ sĩ cao lớn uy nghiêm tay đặt trước ngực lần thứ hai khom lưng nói: "Căn cứ vào quyền hạn cao nhất, nếu ngài chỉ định một người điều khiển cho tôi, tôi sẽ không chối từ."
"..."
Giọng điệu này sao giống "Anh mà giới thiệu đối tượng cho tôi, tôi tuyệt đối không ý kiến" vậy chứ = =
Nhất định là ảo giác.
Ôn Loan thấy đầu óc mình có lẽ bị gió lạnh trên băng nguyên đóng băng rồi cũng nên, động tác con cơ giáp này mặc dù cứng ngắc, nhưng mức độ nhân cách hóa cực kỳ kinh người, y như những robot giống hệt người thật trong phim khoa học viễn tưởng.
"Mày nói quyền hạn cao nhất là ý gì?" Ôn Loan vội hỏi "Chủ nhân Lemegeton là sao hả."
Biểu tình kỵ sĩ không hề thay đổi mà trả lời rằng:"Lemegeton, lưu trữ về nền khoa học kỹ thuật thời kỳ cổ địa cầu đã biến mất khi cổ địa cầu bị tàn phá bởi chiến tranh hạt nhân, viện nghiên cứu hành tinh Dark Blue tốn hết bảy năm để có thể phục hồi như cũ, tôi chính là một trong những thành qủa đó, người nắm giữ Lemegeton sẽ có được quyền hạn cao nhất."
Đùa gì vậy! Địa cầu thế kỷ 21 làm gì có loại công nghệ cao này?
Ôn Loan đang tính phản bác, chợt nhớ tới trong lịch sử địa cầu còn rất nhiều bí ẩn, Kim Tự Tháp, Vòng tròn trên đồng ruộng(1) — —hầy, ai biết được, ngay cả hắn đều xuyên tới không phải sao, bởi vậy chuyện ly kỳ cỡ nào đều có thể xảy ra.
"Tao không biết Lemegeton nào hết." Ôn Loan khàn khàn nói.
Mặt đối mặt với một cơ giáp có lực sát thương khủng bố như vậy, hậu quả việc lừa dối bị vạch trần cực kỳ nghiêm trọng, Ôn Loan sẽ không mạo hiểm.
"Tôi cũng không biết nữa." Kỵ sĩ nghiêng đầu nói.
"Hả?"
"Từ khi được chế tạo thành công, đây là lần đầu tiên tôi tự khởi động, cũng là lần đầu khởi động máy thành công."
"..." Ôn Loan nghẹn lời, sau đó quả quyết bảo:" Vậy chắc chắn mày nhận lầm người rồi."
"Không, điều kiện khởi động máy của tôi chính là, chủ nhân Lemegeton gặp nguy hiểm đến tính mạng trên hành tinh Dark Blue." Mắt điện tử kỵ sĩ lập lòe, nói một cách vô tội "Vậy nên ngài đã mất trí nhớ rồi."
"Ngay cả mất trí nhớ mà mày cũng biết?" Ôn Loan kinh hãi, chúa ơi, này mà là cơ giáp hả?
"Ồ...!khi mới vừa phục chế ngôn ngữ, tôi cũng phục chế thêm hồ sơ dân cư lưu lạc ở chỗ quản lý hộ tịch của hành tinh Dark Blue." Kỵ sĩ nghiêm túc nói " Tôi cần nhiều tư liệu hơn để bổ sung hệ thống tư duy của mình."
Ôn Loan mệt mỏi:"Vậy mày có lẽ đã bị nhiễm virus rồi."
Lemegeton gì gì đó, hắn nghe đều chưa từng nghe qua.
"Virus?"
Ngọn giáo dài bốn mét cắm ầm xuống mặt đất, hai tay Seere cầm nó chặt rồi im lặng.
Ôn Loan chịu đựng cảm giác đau nhức để đứng dậy, chỉnh trang lại bộ lông rối nùi của sói tuyết, tùy tiện cầm hai khối thịt đông đến cứng ngắc trên mặt đất, thử thăm dò mà kêu lên với kỵ sĩ:"Ê?"
"Hệ thống đang tự kiểm tra." Kỵ sĩ cúi đầu, rầu rĩ nói.
"Tao đi đây."
"Hệ thống đang tự kiểm tra, xin đừng làm phiền."
"..."
Ôn Loan đen mặt nghiêng đầu sang chỗ khác, đem mấy khối thịt sói tuyết còn ăn được, bao lại, mang đi.
Dù sao đi nữa, con cơ giáp này đã cứu hắn, Ôn Loan tự nhận mình là một người ân oán rõ ràng, vì vậy trước khi đi không quên nói với kỵ sĩ rằng:"Cám ơn mày, hẹn gặp lại."
"Hệ thống đang tự kiểm tra." Seere vẫn không ngẩng đầu lên.
Bão tuyết làm hạn chế tầm nhìn trên băng nguyên, tuy cơ giáp kỵ sĩ tự thân cũng có thể phát sáng, nhưng bỏ đi không lâu sau, khi Ôn Loan quay đầu lại, đã không nhìn rõ nữa.
"Phù." Ôn Loan thở hắt ra.
Vừa rồi cảm giác nguy hiểm mà Seere mang đến thật sự quá mạnh mẽ, Ôn Loan sờ sờ mấy khối thịt sói sắp đông đá nọ, cảm thấy lần mạo hiểm hôm nay không uổng phí, cuối cùng cũng có đồ ăn, không phải sao?
— —có sức chiến đấu mạnh mẽ đương nhiên là tốt, nhưng trước hết nhất định phải hiểu biết thấu đáo và có khả năng kiểm soát nó thì mới được.
Nếu không, hắn thà không cần.
Ôn Loan bị hoàn cảnh trưởng thành ảnh hưởng, hắn thấy rất nhiều đàn em đã bỏ mạng, giống như xã hội đen ở Mỹ, hắn cho rằng một tay đấm trung thành, không đáng tin bằng khẩu súng trong tay mình, một khẩu súng mình không biết dùng, lại không bằng một cây gậy bóng chày, ít nhất gậy bóng chày không thể nào xảy ra chuyện lỡ tay cướp cò bắn chết bản thân mình được.
Trở về hang động, Ôn Loan dùng cây dao bằng xương để cắt thịt, cuối cùng chỉ có thể xắt thành mấy khối thịt vụn, sau đó ăn luôn cả thịt cùng vụn băng.
"Răng tôi..." Ôn Loan đau đớn thầm nghĩ.
Ở Mỹ, một trong những chi phí đắt tiền nhất của dân thường, chính là đi nha sĩ.
Cho dù răng không sứt mẻ gì hết, theo thói quen vẫn khiến hắn cảm thấy răng của mình đã bị mài mòn một cách tàn nhẫn, tương lai chắc hẳn phải chi trả một khoản