Chương 10: "Hôm qua chỉ là một giấc mơ đúng không...."
Cát Lượng cũng bị chính mình dọa đến nhảy dựng, hoàn toàn không biết được mình bắt đầu cắn từ lúc nào.
Cậu ta nhanh chóng "phụt phụt" phun ra vụn bút mình cắn, sau đó phát hiện ra Vương Dã nhìn chằm chằm mình.
"Tớ thật sự không phải là do không vẽ được mà cắn bút cho hả giận đâu..." Cát Lượng cảm thấy như là mình nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.
Không ngờ rằng Vương Dã chỉ nhướn mi: "Răng được đấy."
Cát Lượng: "....."
Vương Dã cảm thấy như rất thú vị, thú vị như lúc xem hai bạn đánh nhau hôm sương mù đó, một khi hắn cảm thấy thú vị, thì sẽ thích vây xem, hoặc là sẽ nghiên cứu kĩ lưỡng: "Bình thường cậu ăn hạt phỉ có dùng kiềm không, hay là trực tiếp cắn luôn?"
Cát Lượng: "....."
Điểm chú ý của đại ca này lúc nào cũng lạc đề vậy đó.
Vương Dã: "Thái độ đó của cậu là sao đây?"
Cát Lượng: "Tại sao cậu lại đột nhiên áp dụng thực tế vậy!"
Vương Dã: "Cậu trả lời cái đi mà?"
Cát Lượng: "Dùng kiềm."
Vương Dã: "Vậy không được rồi."
Sự tò mò của bạn học Vương đã được thỏa mãn, rốt cuộc quay lại chơi game.
Cát Lượng: "......"
Cậu ta mà một lần nữa chịu thua với thế lực ác độc này, cậu ta không phải là đàn ông nữa!
Cúi đầu thấy bài tập vẽ được hồi sinh trong tay....
Chắc là xong rồi ha.
Nguyên Tư Tiệp đã nói chuyện điện xong, nhưng không chú ý tới tiếng động của hai người Vương Dã và Cát Lượng, bởi vì cách mà hai người này ở chung gần như đã là cố định, đó là chuyện của hằng ngày rồi, một tên đại ca bắt nạt không ngừng nghỉ cùng với thằng em người hầu nói chuyện thẳng thắn.
Cậu ta còn để ý cái điện thoại Giang Đàm đặt lên bàn cả đêm đã yên lặng sáng lên vô số lần.
Mỗi một lần vang lên, chính là là một lần thông báo add friend.
"Giang Đàm," Nguyên Tư Tiệp thật sự không thích xía vào chuyện người khác, nhưng mà người này xin add friend mãi làm cho cậu ta thấy cũng không nỡ, "Nếu không thì cậu đồng ý đi."
Giang Đàm cả đêm không dời mắt ra khỏi sách vở, bây giờ thì vẫn như cũ: "Không cần thiết."
Nguyên Tư Tiệp nói: "Add WeChat không có nghĩa là sẽ nói chuyện đâu, có thể là người kia chỉ muốn nói cảm ơn với cậu thôi."
Giang Đàm: "Chiều này đã nói rồi, nói không ngừng luôn."
Nguyên Tư Tiệp: "Nếu như không muốn add WeChat thì đưa cho cậu ta số làm gì?"
Giang Đàm: "...."
Tại vì lúc mình không muốn mở miệng, tên kia nhìn như muốn khóc vậy đó.
Lúc đang nói chuyện, điện thoại của Giang Đàm lại không tiếng động sáng lên.
Nguyên Tư Tiệp thầm thở dài: "Cứng đầu như vậy, hiếm thấy đấy."
Cát Lượng trở lại bàn của mình, chỉ nghe được khúc sau thôi, nhưng đại khác cũng hiểu được, lúc này nhíu mày liếc mắt nhìn Nguyên Tư Tiệp một cái: "Cậu nói gì kì vậy, người kia muốn add Giang Đàm cứ như muốn lợi dụng cậu ấy thôi."
Nguyên Tư Tiệp lắc đầu: "Mối quan hệ giữa người với người là một con ngõ cụt, một người đối xử nhiệt tình, bám lấy không tha như vậy, phải biết quý trọng, che chở chứ."
Cát Lượng cảm thấy buồn nôn: "Cậu che chở, cậu quý trọng một mình đi, Giang Đàm không cần."
Nguyên Tư Tiệp: "Bây giờ thì không cần, nhưng tương lai thì sao, chờ đến khi cậu ấy muốn yêu đương, thì lúc đó đã phát hiện mình đã mất đi năng lực đón nhận tình cảm rồi."
Cát Lượng: "....."
Nguyên Tư Tiệp: "Có hiểu ra chưa, tỉnh ra chưa?"
Cát Lượng: "Tớ chỉ muốn một có một xe cẩu hốt cậu ra ngoài thôi."
Mười một giờ tối, đèn ký túc xá tắt.
Đối với 509 thì đây cũng chỉ là một đêm bình thường thôi, việc Cát Lượng cắn gãy cả cây bút chì cùng điện thoại thường xuyên sáng lên của Giang Đàm cũng chỉ là một bước nhạc đệm mà thôi.
Nhưng mà đối với 333, thì đây lại là một đêm không ngủ.
Buổi sáng bảy giờ, lại một ngày mới thức dậy với "Bài ca sáng sớm" trên sân trường, bốn học sinh ngồi dậy trên giường, tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi, bốn gương mặt trống rỗng, tám con mắt hoảng hốt.
Hạ Dương: "Hôm qua chỉ là một giấc mơ đúng không...."
Lý Tuấn Trì: "Cậu đang nói đến chuyện Đại Vũ đầu bự hướng xuống đất nhưng rốt cuộc hai chân lại tiếp đất sao, hay là chuyện cậu ấy té một góc nghiêng nhưng hai chân vẫn tiếp đất được..."
Lâm Vụ: "Sao cũng được, tớ ngủ một chút, bây giờ mệt quá đi..."
Nhâm Phi Vũ: "Khủng khiếp thật đó..."
Hạ Dương, Lý Tuấn Trì: "Đừng giả vờ vô tội!"
Ngu ngốc nửa buổi sáng, cả bốn người lên lớp không nghe giảng nổi, ngồi trong phòng học ngủ gà ngủ gật, trong đầu không khống chế được mà nhớ đến cái màn té xuống giường quỷ dị ngày hôm qua.
Một người hoa mắt còn được, bốn người cùng hoa mắt sao? Này là thật sự gặp quỷ rồi.
Mà nếu họ thật sự không hoa mắt, vậy thì càng không thể giải thích vì sao Đại Vũ với cơ thể con người kia lại rơi xuống đất như thế, trừ khi là gặp quỷ.
Được lắm, không thể tránh khỏi việc gặp quỷ rồi.
Suy nghĩ hỗn loạn vẫn tiếp tục đến lớp thứ hai, giáo viên bộ môn có việc bận xin nghỉ, một anh nghiên cứu sinh đến dạy thay, chỉ toàn là đọc từ sách mà ra, giọng điệu ngang phè, thật sự là thôi miên người khác ấy.
Cả lớp đều chịu thua luôn, cúi đầu xuống lướt điện thoại, rất mau, có một người chia sẻ một tin vào group chat.
NHÓM CHAT LỚP 1 CÔNG MÔI
Bàng Đông Đông bay nhảy thẳng xuống: Người Nga tay không vịn cao ốc, từ trên cao rơi xuống nhưng không bị thường gì! [tiếp tục xem]
Cái loại tin tức thế này trước kia Lâm Vụ sẽ không bấm vào xem.
Bởi đều là vì lượt xem mà không từ thủ đoạn, thường thì giật tít làm cho người ta sợ hoặc là không thể tưởng tượng nổi, kết quả nội dung thường không giống với tiêu đề. Giống như là, người ta tạo ra một cái hồ bơi rồi đặt bẫy ở dưới đó, để con người rơi vào.
Nhưng mà bởi vì chuyện của Nhâm Phi Vũ, bây giờ Lâm Vụ rất mẫn cảm với hai chữ "rơi xuống", thế nên bất giác bấm vào xem.
Bấm vào liên kết thì có một video nhỏ, điện thoại của Lâm Vụ tắt tiếng, nên là chỉ có hình ảnh thôi, có những người ở dưới phát hiện có người đang leo trên tòa nhà kế bên, nên đã vội vàng lấy điện thoại ra quay.
Ngay từ đầu video, người nọ đang leo lên nóc nhà, tay chân dính vào tòa nhà, cả người không có gì bảo hộ, người xem cũng lo lắng theo.
Qua vài giây, người kia rốt cuộc cũng thành công leo lên đỉnh tòa nhà bằng thép này. Ở trên đó không có nơi nào để đặt chân, đây chỉ là một tòa nhà tráng lệ bằng thép thôi, có thể giẫm lên thanh thép đứng vững thật sự rất khó, nhưng chỉ có một chân của người kia bước lên thanh thép thôi, một tay cũng ôm lấy thanh thép, còn cả một tay một chân và nửa cái thân đều lơ lửng, cứ như một lá cờ đang phất phơ theo gió trên chóp tòa nhà.
Hậu quả của việc tự đi tìm đường chết chính là gió