Chương 20: "Hung thủ là hổ"
Những ngày nghỉ bị cấm ra ngoài vô cùng quạnh quẽ, rốt cuộc thì vào ngày cuối cùng lại có hai tin tức lớn phá tan sự yên bình.
Lúc đó là buổi chiều, Lâm Vụ đang ngủ thì trực tiếp bị ba thằng bạn cùng phòng rống lên, vừa gọi tên vừa tát vào mặt, làm Lâm Vụ tưởng rằng mình gặp ác mộng luôn.
Hai tin tức gần như là được công bố đồng thời, thời gian công bố còn kém nhau chưa tới một phút nữa.
Tin tức 1
Tỉ lệ người thức tỉnh dã tính lên đến 100%?!
Phóng viên (người thức tỉnh) ở nhiều quốc gia tiến hành phỏng vấn bất ngờ, hy vọng có thể sẽ biết được cảm giác của những người chưa thức tỉnh và cuộc sống thay đổi xung quanh họ, kết quả là khi lựa chọn ngẫu nhiên lại không tìm được người nào chưa thức tỉnh cả.
[Video]
Do thiếu phương pháp phát nhận biết đo lường, các quốc gia vẫn không biết được số lượng chính xác người thức tỉnh, phóng viên cũng không thể đảm bảo từng người được phỏng vấn đều đang nói thật, nhưng thông qua đợt phỏng vấn lần này, có thể cho chúng ta biết được tỷ lệ người thức tỉnh trong xã hội.
Tin tức 2
Nghiên cứu về thức tỉnh dã tính có một bước tiến lớn!
Các nhà khoa học đã phát hiện ra các vật chất hiếm có trong sương mù được bảo quan, xác nhận rằng vật chất đó là nguyên nhân trực tiếp dẫn đến sự thức tỉnh dã tính.
Nhân viên trong phòng thí nghiệm liên quan bày tỏ, vật chất này đáng lẽ không có trong không khí, nhưng sau đợt sương mù, vật chất này đã phổ biến trong không khí, đây là sự thật mà toàn bộ nhân loại phải chấp nhận.
Nguồn gốc của đợt sương mù vẫn chưa rõ, việc nghiên cứu phong bế gen thức tỉnh cũng không có tiến triển, nhà khoa học kêu gọi rằng, việc bây giờ có thể làm trong giai đoạn thức tỉnh là giữ bình tĩnh, để cơ thể tự động điều tiết, cơ thể sẽ dần dần thích ứng với sự biến hóa mới này.
Xem xong tin tức, Lâm Vụ còn bình tĩnh hơn so với tưởng tượng.
Có thể là do mấy ngày trước đã bị khiếp sợ nhiều lần rồi, cũng có thể là đã cảm giác được sự việc sẽ ra thế nào.
Nhưng nếu như nói không có một tí dao động nào thì đó là nói dối.
Việc thức tỉnh dã tính này rất bất ngờ, cũng quá ly kỳ. Mấy ngày nay Lâm Vụ đi đêm, nhiều lần đi ngang qua hành lang dài lại có cảm giác như đang đi dạo chơi công viên đáng sợ, giống như là việc thức tỉnh dã tính này chỉ giống một cảnh trong mơ vậy, thời gian đến, ánh mặt trời vừa ló ra, sẽ giống như đám người đi đêm lặng im mà giải tán.
Bây giờ, đã tỉnh mộng rồi.
Sau đó phát hiện ra rằng, giấc mộng ấy là sự thật.
"Có nhà sinh vật học cho rằng, đây là một bước tiến hóa nhảy vọt trong lịch sử loài người, toàn bộ nhân loại hẳn là đều thức tỉnh dã tính, nghênh đón một tương lai mới tinh...."
Nhâm Phi Vũ cầm điện thoại phát video, bật loa cho cả 333 nghe.
Hạ Dương vẫn đang tâm phiền ý loạn, chân dài thả xuống giường, trực tiếp nhảy qua chỗ Nhâm Phi Vũ: "Nghe chuyên gia nói kìa, đâu để tớ xem, để tớ thưởng thức khuôn mặt lạc quan đến mù quáng này.."
Cái cầu thang ở giường của cậu ta vốn đã vô dụng, bây giờ thì biến mất luôn.
Tin tức dồn dập lại khiến cho cả Internet sôi trào, có người lo lắng rằng thế giới sẽ loạn mất, cũng có người vô cùng hy vọng về một tương lai hoàn toàn mới. Sầu lo, hưng phấn, khủng hoảng, rung động.... Đủ loại cảm xúc đan xen trong bầu không khí bất an này, từ Internet đến ngoài đời.
Vào lúc đi đêm, khu hành lang cũng vắng vẻ đi.
Rất nhiều học sinh không đi ra ngoài, cho dù là có đi ra, cũng chỉ thấp giọng nói chuyện với nhau, không còn sôi động như mấy ngày trước nữa.
Đương nhiên thì cũng có ngoại lệ.
Bạn học Vương Dã vẫn y như cũ mà chăm chú chơi game.
Hôm qua thì là "Tiệc trà của tiểu thư sóc", hôm nay lại là "Thám tử Nai tiên sinh phá án"
"Mấy game này là cậu tự tìm à?" Trong ngắn ngủi vài ngày mà Lâm Vụ cảm thấy như mình đã mở cánh cửa đến thế giới mới vậy.
Vương Dã đã bắt đầu đến giai đoạn phá án, nên cũng chẳng rảnh quan tâm đến Lâm Vụ.
Lâm Vụ không để ý, hoặc là có thể nói đây là thói quen luôn rồi.
Mấy ngày nay cậu toàn đi đêm với Vương Dã, Nguyên Tư Tiệp vào mấy lúc đêm khuya, không thể nói là thân thiết được, nhưng cũng tính là xã giao thôi. Hôm qua do Nguyên Tư Tiệp đề nghị nên ba người đã add WeChat nhau.
Trải qua mấy ngày quan sát, Lâm Vụ cũng đã hiểu được bạn học Vương Dã phần nào.
Tính tình người này tệ, không có kiên nhẫn, nói một lời không hợp là đã muốn giơ chân lên đá, nhưng ngược lại người cũng khá là thẳng tính, nghĩ gì thì nói đó, rất là ngay thẳng.
"Hung thủ là hổ." Mắt thấy thời gian suy luận trên di động của đối phương sắp hết, Lâm Vụ có lòng tốt chỉ cho.
Cuối cùng Vương Dã liếc nhìn cậu một cái, lại nhanh chóng cúi đầu tiếp tục chơi game: "Không thể nào."
Lâm Vụ: "Sao lại không?"
Vương Dã trầm ngâm hai giây: "Hung thủ hẳn là thỏ."
Lâm Vụ: "..."
Đã hết giờ suy luận.
Vương Dã chọn thỏ.
Suy luận thất bại, Lộc tiên sinh đi về nơi xa lắm, bóng dáng nhìn vô cùng thê lương.
Lâm Vụ nhìn có điểm chu xót: "Về sau đừng chơi mấy trò suy luận làm khổ chính mình nữa chơi Tiệc trà là tốt nhất."
Vương Dã lại ngẩng đầu, lúc này lại nhìn Lâm Vụ một cách nghiêm túc: "Tại sao lại là hổ?"
Lâm Vụ thở dài: "Suy luận đó, cậu phải suy luận logic, dựa theo lối suy nghĩ của người thiết kế trò chơi, người ta chắc chắn muốn tung đạn mù trước, khiến người chơi hoang mang, mấy việc trở thành vật che chắn cho hung thủ thật sự..."
Nói một hơi hai phút liền, Lâm Vụ cảm giác chắc mình cũng giảng đầy đủ rồi, lòng đầy mong chờ hỏi Vương Dã: "Hiểu không?"
Vương Dã trầm mặc một lát: "Để tớ chơi Tiệc trà."
Lâm Vụ: "..."
Đúng là trẻ nhỏ khó dạy mà!
Nhưng nói đi nói lại thì mấy trò chơi suy luận kiểu này cậu cũng khá là giỏi, vừa rồi xem một chút liền đắm chìm luôn trong đó.
"Nguyên Tư Tiệp đâu?" Đắm chìm xong rồi, Lâm Vụ mới phát hiện tối nay hình như thiếu một bạn học.
"Không ra đây." Vương Dã cất di động, vừa rồi căng não để suy luận, bây giờ phải thả lỏng chút.
"Đang ở ký túc hả?" Lâm Vụ quan tâm hỏi, "Cơ thể không thoải mái à?"
"Không bị sao cả," Vương Dã lười giải thích, đơn giản thuật lại y chang lời Nguyên Tư Tiệp nói, "Cậu ta nói là xem tin tức xong, có chút buồn bực, muốn nằm trên giường tự hỏi về nhân sinh."
Ngay cả Nguyên Tư Tiệp lạc quan như vậy mà cũng buồn bực không muốn cử động.
Lâm Vụ mới cảm thấy ổn hơn một tí lại bắt đầu trầm mặc.
Loại tâm trạng bất an này cũng không phải đơn giản là sợ hãi hoặc hoảng loạn, mà là một loại tâm trạng mê mang khi đối với con đường phía trước.
Dựa theo đèn trên hành lang, cậu nhìn xung quanh, loại mê mang này xuất hiện trên gương mặt của từng bạn học.
Trừ cái người trước mắt này.
"Vương Dã," Lâm Vụ vừa rồi đã muốn hỏi, "Sao nhìn cậu chẳng lo lắng gì vậy?"
Vẻ mặt Vương Dã kỳ quái: "Lo lắng gì?"
"Chuyện sau này đó," Lâm Vụ nói, "Chúng ta đều thức tỉnh cả rồi, xã hội, cuộc sống sau này có thể sẽ long trời lở đất, cậu không lo lắng sao?"
Vương Dã hỏi lại: "Vậy tớ lo lắng thì sẽ không long trời lở đất sao?"
Lâm Vụ: "Vậy thì cũng không thể xem như là không có chuyện gì xảy ra chứ?"
"Thời tới cản không nổi," Vương Dã thản nhiên nói, "Nhưng chỉ cần cậu đủ kiên cường, không có gì có thể hạ gục cậu được cả."
"..." Lâm Vụ tự nhận mình có tố chất tâm lý tốt, ở ký túc xá còn giảng giải cho Nhâm Phi Vũ nữa, nhưng lúc này, cậu mới chân chính cảm giác được, có người này thì cũng sẽ có người khác, trên cảnh giới vẫn sẽ có cảnh giới cao hơn.
Triết lý nhân sinh của cậu là - nhào vô, anh chấp hết, gian nan, anh vượt qua, nhân sinh, anh đối mặt.
Còn Vương Dã là – kệ mẹ nó, thích thì nhích.
Kỳ nghỉ mười một ngày chấm dứt, một trận mưa nhỏ xua tan không khí oi bức, mở ra mùa thu.
Cuối cùng trường học cũng mở cửa, cho phép học sinh ra ngoài, nhưng ra vào phải đăng ký, phải ghi rõ đi đâu, đồng thời trước năm giờ chiều phải quay về trường, mỗi ngày trường học sẽ điểm danh vào buổi chiều, tuyệt đối cấm chuyện buổi tối không quay về ký túc xá.
Trái ngược với chuyện cổng trường rộng mở, trong trường được sắp xếp lại một cách đơn giản, các hoạt động cũng được giảm bớt, lớp thể dục sẽ được tạm ngừng, nói cách khác, mỗi ngày ngoài việc đi học thì không cần phải tham gia các hoạt động khác nữa. Đồng thời, nhiều lớp học