Chương 33: Năm mới vui vẻ
Buổi tối sáu giờ, đèn đường được bật lên.
Đối với hai người đi đêm này thì một ngày mới tràn đầy sức sống mới chính thức bắt đầu.
Lâm Vụ xuống giường, đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, tinh thần sảng khoái, sau khi đi ra thì hỏi Vương Dã: "Muốn ăn cái gì nào?"
Hỏi xong cậu mới phát hiện ra, hai người bọn họ hình như chả làm gì trừ ăn cả, trước khi ngủ thì ăn một tí, tỉnh ngủ dậy thì lại đói bụng muốn ăn.
Còn Vương Dã lười biếng đang nằm lì trên giường thì không nghĩ nhiều như thế, người này đó giờ toàn làm việc theo bản năng, đói thì ăn thôi: "Ở đây cậu có gì?"
"Ở đây?" Lâm Vụ định là đi ra ngoài ăn giống như sáng nay, nghe vậy thì theo bản năng nhìn về phía tủ lạnh: "Có hai hộp sủi cảo đông lạnh... Còn có mấy lốc nước nữa."
Vương Dã chẳng xoi mói gì: "Vậy thì nấu sủi cảo."
"Tớ nấu?" Lâm Vụ phát hiện rằng bạn học Vương đang bày ra một tư thế chờ ăn vô cùng đương nhiên.
"...." Chẹp, người tới là khách mà, "Ngài cứ ở đó mà nằm úp đi nhé."
Từ trong tủ lạnh lấy hộp sủi cảo đông lạnh, Lâm Vụ thuận tay bật TV lên.
Đêm xuân vẫn đang được phát lại, lúc này người ta đang diễn một tiểu phẩm còn người xem bên dưới thì đang cười ha ha.
Không khí trong phòng cũng bị sự sôi nổi đêm xuân lây nhiễm mà trở nên náo nhiệt hơn hẳn.
Lâm Vụ cầm sủi cảo đi vào trong bếp.
Vương Dã ở trên giường duỗi lưng một cái, cứ như các loài vật họ Mèo đang giãn người vậy, rồi sau đó mới chầm chậm ngồi dậy.
Bếp ga trong bếp được bật lên, cho dù có âm thanh của TV che lại, hắn vẫn có thể nghe ra được âm thanh phùn phụt của ngọn lửa.
Vương Dã nhìn quanh một vòng.
Căn hộ nho nhỏ được hiện lên rất rõ dưới ánh đèn.
Vách tường màu trắng, sàn nhà thì lốp gỗ, bàn trà cùng với sô pha xinh xắn, còn có bức màn màu xanh.
Nơi này chẳng có gì mà được gọi là trang trí đẹp đẽ, nhưng cũng đơn giản, thực dụng. Trong phòng chẳng có các vật trang trí gì nhiều, ở trên bàn trà chỉ có một cái lịch bàn và một chậu sen đá mà thôi.
Độ lớn của căn hộ này cũng tương tự như phòng riêng của hắn.
Về độ trang hoàng thì khỏi so, nhà hắn có mời kiến trúc sư nổi tiếng về thiết kế, bố cục trong phòng căn bản là sửa lại tất cả, ngăn cách các phòng trở nên hợp lý hơn, nhìn tổng thể cũng thoáng hơn, trang trí lại vô cùng hiện đại và sang trọng, ngay cả ghế cũng phải đặt hàng từ nước ngoài.
Nhà hắn lại chẳng xem đêm xuân.
Hôm qua lúc ăn tất niên, trừ lúc ba hắn đang giảng về đạo lý nhân sinh rồi cách để thành công thì còn lại đều im lặng mà ăn.
Nước sôi rồi, thả sủi cảo xuống.
Vương Dã không cần đi vào bếp xem, tiếng nước sôi ùng ục, tiếng nước bắn lên khi thả sủi cảo, từng hành động của Lâm Vụ hắn đều có thể nghe rõ mồn một.
Chỗ ở quá nhỏ, chỉ cần có một chút âm thanh thì sẽ trở nên náo nhiệt, chỉ cần một chút hơi nóng thì sẽ trở nên ấm áp.
Mấy cái chuyện mừng năm mới như thế này Vương Dã cũng chả còn cảm giác gì to tát nữa rồi.
Nhưng nếu phải chọn một trong hai thì hắn tình nguyện ở chỗ này, giống như bây giờ vậy.
Lâm Vụ ở trong nhà bếp bận nữa ngày, lúc mang sủi cảo với giấm ra thì thấy Vương Dã đã xuống giường, đang đứng ngay tại huyền quan nghiên cứu một cây pháo đỏ đặt ở tủ giày.
"Cậu dùng thứ này trước khi ăn cơm hả?" Vương Dã quay đầu hỏi.
"Định bắn trước khi ăn cơm tất niên," Lâm Vụ đặt sủi cảo lên bàn, rồi lại xoay người trở về bếp lấy bát đũa, "Nhưng mà hôm qua tớ quên mất."
Lâm Vụ mua pháo vào ngày hai mươi chín tháng Chạp, định là đêm giao thừa sẽ bắn, kết quả là hôm qua xem phim phóng sự nên quên bắn pháo luôn, cả sủi cảo cũng quên ăn.
"Có bật lửa không?" Vương Dã cầm pháo.
Lâm Vụ: "Cậu định bây giờ bắn à?"
"Còn không thì sao, cậu định để tới sang năm à?" Vương Dã nói xong đã mang bắt đầu mang giày rồi.
Khi Lâm Vụ mua pháo có mua thêm cái bật lửa, nhưng để an toàn thì cậu không đặt chúng gần nhau, thấy Vương Dã đã quyết định rồi, cậu liền tìm cái bật lửa ở trong áo lông đưa hắn.
Hai phút sau.
Ở dưới lầu vang lên tiếng pháo bùm bùm.
Trên đây rất cao, Lâm Vụ víu lên cửa sổ cũng chả thấy rõ Vương Dã ở phía dưới, ngay cả ánh lửa của pháo cũng khó để thấy vô cùng.
Nhưng cậu biết tiếng bùm bùm này là của nhà bọn họ.
Bữa cơm tất niên của cậu chậm cả một ngày, cũng may là vẫn kịp.
Vương Dã người mang theo gió lạnh cũng nhanh chóng trở về.
Hai người cùng nhau ngồi ở ghế sô pha ăn sủi cảo, ăn xong rồi tiếp tục nằm một chỗ xem TV, đêm xuân được phát đi phát lại, giống như là mãi mãi không dừng.
Ngoài cửa sổ lại bắt đầu bắn pháo hoa, không khí vui vẻ như thế đại khái là sẽ kéo dài đến mười lăm tháng giêng.
Hôm nay là mùng một, nhưng Lâm Vụ lại cảm thấy như hôm nay là giao thừa của cậu vậy.
Đồng hồ điểm 0 giờ, cậu tự tay lật chiếc lịch của mình.
Lúc đầu ngón tay đụng vào trang lịch cậu mới phát hiện, ngày hôm qua cậu đã quên lật lịch, thế nên ở trên lịch vẫn đang dừng lại ở ngày cuối cùng trong năm cũ.
Một tờ nhẹ nhàng bay qua.
Một năm mới cuối cùng cũng bắt đầu.
"Vương Dã." Lâm Vụ bỗng nhiên gọi người bên cạnh.
Vương Dã còn đang chăm chú xem lớp học phép thuật trong đêm xuân, nghe thấy tên mình thì quay đầu lại.
Sau đó hắn thấy Lâm Vụ cười với hắn, mắt cong cong như trăng liềm: "Năm mới vui vẻ."
Ngoài cửa sổ, thêm một chiếc pháo hoa nở rộ.
Từ Trung Thu Quốc Khánh, đến giao thừa mùng một, hai thời khắc và không gian như đang trùng lặp vào nhau.
Cho đến bây giờ Vương Dã chẳng cảm thấy ăn Tết có gì vui vẻ cả, nhưng Lâm Vụ cười lại rất tươi tắn.
"Cậu cũng thế." Buổi tối ngày hôm đó, hắn đã muốn nói như thế.
Một đêm trôi qua như nước, phía Đông trắng xóa.
Phát lại của đêm xuân rốt cuộc cũng chấm dứt và được thay bằng tin tức buổi sáng.
Lâm Vụ cầm tay Vương Dã đã bắt đầu muốn ngủ gật: "Ấy, cậu nên về nhà rồi ấy."
Mùng một đến đây chơi, lại còn chơi cả một đêm, nếu như không về nhà thì coi như xong luôn.
Vương Dã lại tỏ vẻ chẳng sao cả: "Không cần."
Lâm Vụ còn muốn nói gì đó thì điện thoại bỗng nhiên vang lên.
Cậu thấy tên người gọi thì hai mắt sáng lên, sự buồn ngủ trên mặt cũng hóa hư không, giọng điệu trả lời điện thoại là vô cùng vui vẻ: "Cậu nhỏ, cậu về rồi à?"
Cậu nhỏ?
Vương Dã hơi giương mắt lên.
Là người cậu nhỏ khi trước ở nhà bà ngoại chơi với cậu ấy, rồi lúc cậu ấy học trung học cơ sở thì đi học đại học ư?
"Dạ.... Có thời gian ạ.... Không thành vấn đề.... Dạ...."
Sau khi nói chuyện ngắn gọn với nhau, Lâm Vụ tắt điện thoại, trên mặt vẫn còn có vẻ hào hứng: "Cậu nhỏ của tớ quay về, hẹn gặp nhau vào buổi trưa."
"Từ nơi khác quay về à?"
"Ừm, Bắc Kinh."
"Vậy cậu cũng đừng có mà vui đến thế chứ." Vương Dã chưa bao giờ thấy Lâm Vụ vì gặp ai mà vui đến như thế cả, ngay cả ngày hắn dẫn cậu đi hóng gió cũng chẳng thấy nụ cười tươi xán lạn của Lâm Vụ bao giờ.
Lâm Vụ chẳng hề cảm giác được: "Tớ vui lắm sao?"
Vương Dã: "Nhìn mắt cũng biết."
Lâm Vụ có hơi ngượng ngùng, bình tâm lại rồi mới