Cánh cổng bia đia rộng mở từ đây.....
Chương 39: "Vì sao cậu không thích con người?"
Với hiệu suất cực kì cao của Chu Mạn, bốn người đã thuận lợi trong việc nhập thông tin và ký vào hợp đồng bí mật.
Mỗi người sau khi nhập thông tin và ký hợp đồng thì sẽ nhận được một số điện thoại để họ có thể tự mình liên hệ cho người phụ trách Cục Thú khống khi cần thiết.
Người phụ trách Đào Kỳ Nhiên, Triệu Lý, Lâm Vụ, Vương Dã đương nhiên là Chu Mạn và Hứa Sóc.
Tuy rằng bây giờ vẫn chưa có chứng cớ cho thấy thức tỉnh thú hóa có tính di truyền, nhưng phòng bệnh hơn chữa bệnh, Chu Mạn vẫn cố ý dặn dò Lâm Vụ: "Tự chú ý tới chính mình, một khi phát hiện có gì khác biệt thì liên hệ với bọn tôi ngay."
Lâm Vụ gật đầu: "Vâng."
Hoàng hôn buông xuống, đêm tối trên núi Trường Bạch yên tĩnh phủ xuống.
Chu Mạn và Hứa Sóc đã hoàn thành xong tất cả công việc cũng biến trở lại thành báo tuyết và cáo Bắc cực, đi vào trong rừng cây để xuống núi như là lúc đi lên vậy.
Hai dấu chân báo và dấu chân cáo song song trên mặt tuyết.
"Mệt đúng không." Đóng cửa lại, Đào Kỳ Nhiên hỏi Lâm Vụ, trong đó còn mang theo sự yêu chiều.
"Mệt ạ," Lâm Vụ không chút do dự. Đầu tiên là phải ngồi xe hết bảy tám giờ, tiếp theo lại không ngừng nhập thông tin, ký hợp đồng, sao mà không mệt được, "Một loài vật đi đêm như con bây giờ chỉ muốn đi ngủ thôi."
Giọng nói của cậu mềm mại, tỏ vẻ tội nghiệp.
Vương Dã từ đó tới giờ chưa từng nghe qua giọng nói của cậu như thế, đó rõ là giọng làm nũng mà.
Lâm Vụ hoàn toàn không biết gì, còn hỏi Đào Kỳ Nhiên: "Cậu nhỏ, con với Vương Dã ngủ ở đâu?"
Trong nhà có tổng cộng ba phòng, một phòng có giường mà bọn họ vừa đến, một phòng khi nãy Chu Mạn và Hứa Sóc thay phiên vào thay đồ ở bên trái, ở bên phải còn có một phòng vẫn đang đóng.
"Ở bên phải là phòng vẽ tranh," Đào Kỳ Nhiên nói, "Hai người ở phòng bên trái đi."
Triệu Lý đang chuẩn bị cơm chiều, Lâm Vụ và Vương Dã mang theo hành lý của mình sang phòng bên trái.
Chỉ có hai phòng là có thể ở, vậy nghĩa là cậu và Vương Dã đến thì chiếm mất phòng của Triệu Lý, làm cho anh ấy phải ở phòng của cậu nhỏ mình.
Lúc Lâm Vụ mở cửa phòng ra vẫn nghĩ thế.
Nhưng trong phòng lại vô cùng sạch sẽ, chẳng hề có đồ gì của Triệu Lý, chỉ có một chiếc giường sưởi lớn và chăn gối được thả lên đó.
"Anh Triệu Lý dọn đồ trước rồi?" Lâm Vụ nghi hoặc. Bởi vì cả ngày hôm nay mọi người đều ở chung với nhau, Triệu Lý cơ bản là không có thời gian để dọn dẹp phòng, vậy thì chỉ có một khả năng thôi, trước khi Triệu Lý xuống núi quay về Thẩm Dương đã dọn dẹp đồ rồi.
Hay là....
Lâm Vụ bỗng nhiên nghĩ đến một khả năng khác, lẩm bẩm: "Căn phòng này, chắc là không có ai ở đâu."
Vương Dã: "Là sao?"
"Cậu nhỏ tớ sợ lạnh, có khi nào anh Triệu Lý...." Từ trước đến giờ vẫn ở chung với cậu nhỏ không?
Nhiều người, nhiệt độ tăng, ngủ mà thấy lạnh thì còn có thể ôm, Lâm Vụ càng nghĩ càng thấy có thể.
Nằm trên giường sưởi, một tấm chăn, anh Triệu Lý và cậu nhỏ ôm nhau ngủ.... Não ơi quay về đi!
Lâm Vụ dùng sức lắc đầu.
Thật ra thì hai người nam ngủ với nhau thì cũng chẳng có gì, nhưng mà Triệu Lý đối xử quá tốt với Đào Kỳ Nhiên luôn, tốt đến mức Lâm Vụ đôi khi cảm thấy rằng nếu như có một ngày nào đó Đào Kỳ Nhiên yêu đương thì người kia cũng không chắc sẽ tốt bằng Triệu Lý.
Bây giờ thì xong rồi, cậu nhỏ một lòng một dạ trở về với núi rừng, yêu đương thì không thấy, nhưng Triệu Lý lại ở chung sáng chiều.
Lỡ như một ngày nào đó anh Triệu Lý cũng thú hóa, sói thì đi vào rừng rậm, ưng bay lên trời cao, tớ ngẩng đầu là có thể thấy cậu đang ở trên bầu trời, cậu cúi đầu là có thể thấy tớ chạy quanh...
Lúc ăn cơm chiều, Lâm vụ không khống chế được mà nhìn chằm chằm vào Đào Kỳ Nhiên và Triệu Lý, thật ra thì cũng chẳng phát hiện được gì đặc biệt, chỉ giống như trước đây thôi.
Lúc trở lại về phòng thì đã là đêm khuya.
Lâm Vụ trong lòng nghĩ miên man cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
Lửa phía dưới giường sưởi cháy rất mạnh, trong phòng đều đang nóng hầm hập, vừa vào cửa hơi nóng đã ập vào mặt rồi.
"Nóng thế?" Vương Dã nhìn "gường sưởi" lùi bước lại.
Đừng nói là Vương Dã, ngay cả ót Lâm Vụ cũng bắt đầu đổ mồ hôi: "Chắc là dựa theo thói quen giữ ấm của cậu nhỏ tớ mà đốt đấy."
Vương Dã cởϊ áσ khoác rồi lại cởi cả áo trong, cuối cùng ở trần luôn, rồi mới nhảy lên giường sưởi, mở tủ ra lấy chăn.
Ánh mắt hâm mộ của Lâm Vụ nhìn theo từng hành động một của đối phương, từ vai xuống tới thắt lưng, rồi lại từ ngực vòng ra sau lưng.
Dáng người đm đẹp quá.
Vai là vai thắt lưng là thắt lưng, đường cong cơ thể đẹp đẽ chết đi được.
Mấy tháng trước khi vừa biết Vương Dã là hổ Đông Bắc, cậu có tra ra một trang nói về hổ nói như thế nào nhỉ?
[Thân thể dày dặn tuyệt đẹp.... Khi vận động lưng và chi trước phập phồng, như là đang trượt trong rừng, im lặng, hữu lực, mê người....]
Lâm Vụ lúc ấy còn đang mắng người viết đang bị hổ khống, còn mắng Vương Dã chả giống với như trong miêu tả gì cả.
Bây giờ chỉ thấy mình quá non dạ, quá ngây thơ, chưa hiểu sự đời.
"Nhìn cái gì, lại đây giúp coi!" Vương Dã đầu đầy mồ hôi nhìn sang Lâm Vụ vẫn đứng ngơ trên mặt đất.
Mắt thấy bạn hổ Đông Bắc sắp nổi nóng như cái giường sưởi rồi, Lâm Vụ vội vàng cởϊ áσ lông, cởi luôn cả áσ ɭóŧ bên trong, cũng ở trần mà leo lên giường sưởi, cùng Vương Dã trải chăn ra.
Lâm Vụ: "Cậu tập ra thế này à?"
Vương Dã: "Đánh lộn."
Lâm Vụ: "...."
Vương Dã: "Hết rồi?"
Lâm Vụ: "Hả?"
Vương Dã: "Không phải là cậu nên tiếp tục hỏi là đánh như thế nào sao, vừa lúc tớ có thể chỉ cậu."
Lâm Vụ: "Không hỏi, không học, không nghe."
Vương Dã: "Vì sao?"
Lâm Vụ: "Lúc tớ giảng toán cao cấp cho cậu, cậu cũng bày ra vẻ "không nghe không nghe con cún niệm kinh"."
Vương Dã: "....."
Lâm Vụ: "....."
Vương Dã: "Tớ có nói con cún niệm kinh à?"
Lâm Vụ: "Nhìn mặt cậu là hiểu."
Phủ cả hai lớp chăn luôn.
Người ta trải chăn là để giữ ấm, còn hai người họ là để cách nhiệt.
"Tắt đèn, ngủ." Mệt mỏi cả ngày thế nên Lâm Vụ rốt cuộc cũng có thể quyết tâm nằm xuống. Ban ngày không được ngủ, buổi tối thì buồn ngủ ập đến, Lâm Vụ cảm giác như mình có thể ngủ như bất kì loại sinh vật nào mình muốn rồi.
Vương Dã đứng trên mặt đất uống một hơi cả chai nước rồi mới chính thức nằm xuống nghỉ ngơi.
Tắt đèn.
Ánh trăng dần dần hiện rõ, trên giường sưởi, trên mặt đất, đều giống như đang được phủ một tầng sương vậy.
Lâm Vụ nhìn lên trời thở phào một hơi: "Ngày hôm nay thật là...."
Là cái gì thì cậu không nói.
Từ Thẩm Dương đến núi Trường bạch, gặp cậu nhỏ, biết cậu nhỏ thật sự có thể thú hóa, rồi lại đột nhiên xuất hiện người của Cục thú không, rồi nhập thông tin, lấy tròng mắt, lý hợp đồng.... Trong một ngày mà xảy ra quá nhiều chuyện, cho tới bây giờ nằm xuống mới có thể vô tri vô giác bị lượng tin tức đó ập đến một lần nữa.
Đêm vô cùng im ắng, im ắng đến mức có thể nghe được các loài động vật đang kêu gào.
Núi rừng tựa hồ như đang ngủ, các nhóm động vật đi đêm lại bắt đầu thức giấc.
Vương Dã nằm nghiêng, một tay gối đầu.
Hắn xoay qua đây là vì muốn nói chuyện với Lâm Vụ một tí, bởi vì thật sự là nóng quá ngủ không được.
Nhưng bây giờ lại chẳng muốn lên tiếng chút nào.
Lâm Vụ đang nằm trong