Editor: Hoàng cánh cụt
Beta: Khôi Vĩ
Chương 5: "Tụi mình vì ăn Dalieba mà trở thành nhà hàng Michelin 3 sao hay gì!"
Đánh lộn thì không đánh lại, nói chuyện cũng bị đè bẹp, bốn thằng nhóc Cayenne cuối cùng cũng hùng hùng hổ hổ lên xe chạy, sương mù lớn vậy cũng không ngăn được tụi nó lo lắng mà chạy như bay.
Hạ Dương bắt Nhâm Phi Vũ đến bệnh viện kiểm tra toàn diện: "Đừng tưởng bây giờ nhìn không có gì là ổn, có khi mấy ngày sau khi bị xe tông mới phát hiện nội thương đấy."
Lâm Vụ và Lý Tuấn Trì cũng đồng ý, sau đó nói với Hạ Dương: "Nói người khác mà không chịu soi gương xem lại mặt mình đi."
Hôm nay bác sĩ Hạng đang trực ca ở phòng khám ngoại khoa của bệnh viện.
Phòng khám ngoại khoa có mấy người bác sĩ, ai cũng biết Nhâm Phi Vũ.
"Sao lại là cậu nữa đây?" Tuy là vô một lượt bốn người, nhưng bác sĩ Hạng nhìn muốn cái là thấy Nhâm Phi Vũ "Tôi thấy cậu cũng thành thật mà, sao mà suốt ngày không phải sứt cũng là mẻ vậy."
Nhâm Phi Vũ cúi đầu, không giải thích với bác sĩ rằng ngày sương mù lớn mình bị xe tông, cũng giống mấy lần trước, cậu ta ở trường té bị thương là do lỡ đạp xuống một miệng giếng cạn, chân bị sưng là do cầu thang ở thư viện cứ trơn trượt, té dập xuống là do bị vấp vào bàn học trong lớp, còn bị trật hàm do lấy răng đi khui chai bia SNOW.
Phê bình Nhâm Phi Vũ xong, bác sĩ Hạng mới phát hiện ở phía sau có đứa thú vị hơn.
Đi khám từ bệnh viện về, một mình Nhâm Phi Vũ hưởng thụ lẩu tự sôi của cậu ta, đưa xúc xích cho ba người anh em không tiếc mạng sống mà đi giúp bạn.
Sao hả, Dalieba có ăn được không hả?
Một bọn được hưởng đặc sản từ tay Nhâm Phi Vũ là Lâm Vụ, Hạ Dương, Lý Tuấn Trì rất ăn ý mà quyết định quên chuyện đó đi.
"Thiệt ra đem đi hấp một tí là mềm hơn đó..." Nhâm Phi Vũ phổ cập khoa học.
Lâm Vụ, Hạ Dương, Lý Tuấn Trì lúc đó: "Ký túc xá không có nồi."
"Đem nấu súp Borsch (1) cũng ngon.."
"Không có súp."
"Đi chung với Kvas (2) rất xứng đôi luôn..."
"Tụi mình ăn không được."
"Hay là mở ra để đó đi, khoét một lỗ bên trong, làm đồ đựng súp đặc luôn, tốt nhất là súp bơ hải sản đặc ấy, là có tôm rồi có cá sò nè rồi bỏ thêm bơ sữa vào..."
"Tụi mình vì ăn Dalieba mà trở thành nhà hàng Michelin 3 sao hay gì!"
—Sau đó bọn họ vẫn ăn, nhai khô, đây chính là tình bạn thần tiên của 333. Không nói nhiều, rất cảm động, nước mắt không đó.
Sương mù vẫn như thế suốt hai ngày rưỡi.
Bây giờ là giữa trưa ngày thứ ba.
"Không được, lòng tớ sụp đổ rồi." Nhâm Phi Vũ đầy đau khổ quay cuồng trên giường, thỉnh thoảng tuyệt vọng quay qua ngắm màn sương mù dày ở ngoài cửa sổ "Sao mà như vậy được, khủng bố quá đi."
Lý Tuấn Trì mới vừa nấu một ly mỳ ăn liền, đang tìm trên di động những đặc sản ăn với cơm: "Ngày nào cậu mà chẳng sụp đổ, đừng có mà đổ thừa cho ông trời."
"Nhưng lần này là siêu sụp đổ, sụp đổ đến vỡ tan luôn." Nhâm Phi Vũ nhanh như chớp ngồi xuống "Sương mù toàn cầu đấy các anh em, cả lịch sử nhân loại cũng chưa xảy ra lần nào đâu!"
Lâm Vụ không nói gì lướt weibo.
Tuy rằng Nhâm Phi Vũ trước giờ thích nghĩ mọi việc một cách bi quan, hàng năm đều nhuộm đầy năng lượng tang thương, nhưng lần này thì cậu ta thật sự không có làm quá.
Hotsearch ba ngày liên tục đều liên quan đến thời tiết.
Ngày đầu tiên là "Toàn thế giới đột nhiên xuất hiện sương mù lớn hiếm thấy"
Ngày thứ hai là "Phạm vi sương mù nhanh chóng mở rộng."
Ngày thứ ba là "Sương mù thần bí đã quét sạch toàn cầu."
Gần ba ngày, cả thế giới đều bị sương mù nuốt chửng hết.
"Chúng ta ở đây cũng chỉ lo sợ suông được thôi, cứ ở đây chờ xem." Hạ Dương mới bị ghép trận đánh rank với đám học sinh tiểu học đang được nghỉ học ở nhà, tâm tình bây giờ rất chi là Phật, còn gì bực bội hơn hơn khi mà đang đánh giữa trận thì đồng đội kêu "Mẹ tao kêu tao đi làm bài" đâu.
"Nếu mà sương mù không tan thì sao," Nhâm Phi Vũ điên cuồng tưởng tượng "Lỡ mai sau thời tiết cứ như vậy, rồi tụi mình phải sinh hoạt giữa trời sương mù thế này, tới lúc đó tụi mình không thấy đường để chạy xe mà chỉ có thể đi bộ, nói chuyện không thấy người ở đâu chỉ có thể rống lên, đáng sợ hơn là ánh mặt trời không soi được lên thực vật nên không sinh trưởng được, cuối cùng là một đám bị diệt sạch, sau đó là động vật ăn thực vật không có thức ăn cũng bị diệt sạch, sau đó là động vật ăn thịt không có thức ăn cũng bị diệt sạch, sau đó là tụi mình không có thức ăn cũng..."
"Đại Vũ" Hai người nằm giường đối diện nhau, Lâm Vụ thò tay qua vỗ vỗ vai cậu "Kiểm soát mình lại đi."
Nhâm Phi Vũ muốn khóc: "Tớ kiểm soát không nổi..."
Lâm Vụ ôm vai cậu ta lại: "Người anh em, cậu nghĩ xem, nếu sau này thật sự phải sống trong sương mù, chắc chắn cũng sẽ có thiết bị phù hợp được phát minh, giống như ban ngày thì có phòng phơi nắng, ban đêm thì có máy nhìn tối, ô tô đều có chống sương mù, cậu còn sợ ra đường không có đèn đường chiếu hả?"
Nhâm Phi Vũ: "Còn cây hoa cỏ lá..."
Lâm Vụ: "Có thể có mặt trời nhân tạo."
Nhâm Phi Vũ: "Động vật ăn thực vật..."
Lâm Vụ: "Không chết hết đâu."
Nhâm Phi Vũ: "Động vật ăn thịt..."
Lâm Vụ: "Tung tăng vui vẻ."
Nhâm Phi Vũ: "Tụi mình..."
Lâm Vụ: "Mỗi ngày đều hướng về phía trước, vì tương lai xán lạn của nhân loại mà cống hiến."
Nhâm Phi Vũ: "Nhưng lỡ mấy cái cậu nói đều không thành công thì sao, cũng chết hết à!"
Lâm Vụ: "Còn động vật dưới biển nữa, sinh mệnh cũng bắt đầu từ dưới biển đấy, cùng lắm thì tiến hóa thêm một lần nữa."
Nhâm Phi Vũ: "....."
Lâm Vụ: "Còn vấn đề gì không nà?"
Nhâm Phi Vũ: "Tớ muốn về nhà..."
—333 có tam đại trấn xá thần binh, Lý Tuấn Trì chuyên mạng lưới quan hệ trong trường, Hạ Dương chuyên từ vựng để chửi nhau, Lâm Vụ chuyên điên cuồng nói chuyện logic.
Ở trong ký túc xá này Nhâm Phi Vũ khó mà tìm được đồng minh, quyết định lên "Phòng ốc sơ sài Thư Sơn" để được an ủi.
Quả nhiên, vừa mở diễn đàn lên đã thấy tri kỉ.
Chủ đề: Tận thế thật sự đến rồi à??
Chủ đề: Liệu chúng ta cũng sẽ bị tiêu diệt như khủng long không...
Chủ đề: Tôi sợ quá đi mất...
Chủ đề: Sương mù này có hại gì cho thân thể không?
Các bài post đang hot đều đang hoảng loạn.
Nhâm Phi Vũ tìm được một ngôi nhà ấm áp, lập tức click vào