《Tổ bốn người đại náo khu đô thị.》
Bốn người Vineveil lẳng lặng tiếp cận căn phòng mục tiêu.
Cửa cũng là cửa sắt, nhưng rất mỏng, lại không phải loại cần nhập mật khẩu, chỉ cần vặn tay nắm đẩy vào là mở được.
Hơn nữa người bên trong còn không đóng cửa cho hẳn hoi, chỉ khép hờ, đúng là thuận lợi cho họ.
Người bên trong còn chưa phát giác ra được có người tới giết mình, họ quay lưng lại với cửa, không hề phòng bị, đang thảo luận một chuyện gì đó.
Họ như vậy cũng là bình thường, khu đô thị này đã bị bỏ hoang lâu như vậy, bên trong làm gì còn người sống nào ngoài họ, bên cạnh chỉ có người mình, tất nhiên chả có tí cảnh giác nào cả.
Lucas đẩy cửa, cẩn thận không để phát ra một tiếng động nào, tiếng nói chuyện rôm rả bên trong cũng đã che đi phần nào tiếng mở cửa của hắn.
Hắn phất tay ra hiệu, ba người còn lại gật đầu, nhanh chóng đi vào.
Người bên trong vẫn chưa nhận thấy được cửa đột nhiên bị mở rộng ra, cho tới khi trên đầu mỗi người bị cắm một con dao, đâm thật sâu đến lút cán, cơn đau đớn khiến họ nhận ra mình vừa bị giết.
Ý thức chỉ thanh tỉnh độ khoảng một hai giây, ngay sau đó đã lặn mất và không bao giờ trồi lên.
Họ chết không nhắm mắt.
Máu bắ,n ra tung tóe, bắn hết lên người Vineveil, Lucas và Vladimir vừa ra tay.
Bên trong phòng chỉ có ba người nên Eclairerous không có đối tượng để giết, vậy nên hắn đóng cửa lại, đứng cạnh cửa canh phòng ngừa trường hợp có người tới.
Ba người sống trong căn phòng không tiếng động bị giải quyết, họ chết không nhắm mắt, còn không biết tại sao mình lại bị giết, cũng không thể kêu cứu, và quan trọng nhất là họ không thể hiểu được tại sao trong khu đô thị đã bị lãng quên hai mươi năm này vẫn có người sống.
Họ vẫn giữ nguyên tư thế lúc đang thảo luận với nhau, máu chảy ra từ trên đầu khiến họ thật chật vật, sau đó thân thể lung lay ngã sấp xuống bàn.
Vineveil, Vladimir và Lucas nhanh chóng đỡ lấy.
Ba người đặt ba thi thể vẫn còn độ ấm ngồi xuống, lục soát xem trên người họ có thứ gì đáng giá không.
Vineveil, Vladimir và Lucas tìm được ba khẩu súng laser, ba khẩu súng lục, ba con dao găm và thẻ thân phận.
“Đem theo nhiều vũ khí thế này không thấy cộm người à?” Eclairerous thắc mắc.
Vladimir nói: “Chắc là do thói quen ấy mà, trong tận thế có chỗ nào an toàn đâu, phải luôn phòng bị chứ.”
Lucas lấy ra đồ nghề thu vân tay của ba thi thể này, để đề phòng có những phòng cần vân tay để mở, nhưng vân tay thì còn lo được chứ nếu yêu cầu nhận diện khuôn mặt hay quét tròng mắt thì đành quay trở lại xách theo mấy thi thể này vậy.
Mật mã có thể hack, cũng có thẻ thân phận ở đây rồi, việc đột nhập sẽ trở nên dễ dàng hơn.
“Căn phòng cách vách cũng có người, tu vi cũng là Nhị giai.” Lucas nói.
Ba người còn lại gật đầu, vô thanh vô tức rời khỏi căn phòng vừa trở thành hiện trường án mạng này, không tiếng động tiếp cận căn phòng bên cạnh.
Căn phòng này lại bị đóng, nhưng không khóa, Lucas ra hiệu cho ba người kia lùi lại, bản thân thì cẩn thận mở cửa thật nhẹ, mở ra một khe hở đủ để nhìn vào bên trong.
Trong phòng chỉ có một người, người nọ đang thay đồ chuẩn bị ngủ, đứng trước tủ quần áo c.ởi đồ lộ ra cơ thể bên trong áo sơ mi trắng, và người nọ là nữ.
Lucas mặt vô biểu tình nhắm mắt không nhìn, cẩn thận đẩy cửa đi vào.
Hắn đã có người mình yêu, không thể xem cơ thể của người khác, như vậy là không tuân thủ nam đức.
Người bên trong nhạy bén hơn so với ba người ở phòng cách vách, cái áo thun vừa mới chòng qua đầu không tiếp tục mặc đi xuống nữa, nửa người bên trên cơ hồ bị lộ ra cũng không quan tâm, chủ nhân căn phòng nhanh chóng rút ra khẩu súng dắt bên bắp chân, đang muốn mở chốt an toàn thì giữa trán đã bị đâm vào một con dao còn nhuốm máu nóng, vẫn chảy tí tách cho thấy con dao này mới vừa rồi đã thực hiện một vụ giết người.
Chủ nhân căn phòng mở to mắt, con dao đâm sâu vào đầu cô ta, còn xoay vòng bên trong khiến cô ta cực kì khó chịu, nhưng một cú kích sát vào chính giữa đầu khiến cho chủ nhân căn phòng không thể làm gì được nữa, chỉ có thể cứng còng đứng đó, mặc cho sinh mệnh của bản thân trôi đi.
Tuy cô ta chỉ mới Nhị giai nhưng cũng đánh đâu thắng đó bao lâu nay, mặc dù những người cô ta đánh thắng chỉ là người thường và những người tu vi Nhất giai, nhưng cô ta cũng rất lấy làm tự hào.
Cô ta vĩnh viễn không thể tưởng tượng được bản thân thế mà lại chết dưới tay một kẻ tu vi kém hơn mình nhiều, thậm chí còn chưa đến Nhất giai.
Đối phương giết cô ta cũng rất đơn giản, chỉ là không tiếng động tiếp cận con mồi rồi nhanh chóng và chuẩn xác đâm mạnh con dao vẫn còn nhỏ máu trên tay vào vị trí yếu hại nhất của con mồi mà không có tí do dự nào, đến cả thiên phú của cũng chưa dùng, giết người bằng cách nguyên thủy nhất.
Lucas lại bị tưới một tầng máu lên người, hắn cau mày khó chịu, quyết định lần sau giết người sẽ dùng súng bắn, súng hắn mang theo đều có trang bị giảm thanh cả, hơn nữa còn sử dụng viên đạn có thể xuyên thủng cả áo chống đạn, đảm bảo có thể ngay lập tức gi.ết chế.t mục tiêu, mặc dù hắn đem theo đạn này không nhiều cho lắm nhưng không sao, đạn bình thường hẳn cũng đủ rồi.
Hắn lại ngồi xổm xuống lục soát trên người chủ nhân căn phòng, lại lấy ra được một khẩu súng laser, một khẩu súng lục và thẻ thân phận, vân tay cũng bị hắn dùng công cụ lấy đi.
“Apocalypse.” Lucas đưa thẻ thân phận, súng và vân tay đã lấy cho Eclairerous.
Eclairerous nhận lấy, nói cảm ơn.
Hành lang lúc mới xuống hầm căn bản chỉ có hai bức tường kim loại lạnh băng, nhưng đi sâu vào bên trong sẽ thấy hai bên có rất nhiều phòng, hẳn là phòng nghỉ ngơi của những người làm việc dưới căn hầm này.
Hôm nay thần may mắn đã chiếu cố bốn người Vineveil, những người bên trong những căn phòng họ tiến vào đa phần đều có tu vi Nhất giai và Nhị giai, có bốn năm người là có tu vi Tam giai, Tứ giai