Sương Tan, Lộ Ra Màn Sao Lấp Lánh Chiếu Rọi Thế Gian

Bệnh Viện Tâm Thần Hòa Bình 11


trước sau


《Rời khỏi lĩnh vực.》
[Bốn vị vương hợp lực lại cũng đánh không lại Tinh Mạc Già? Đùa gì vậy!]
[Yến Mạc Thù không khỏi quá đề cao Tinh Mạc Già rồi!]
[Nhưng tôi thấy có lẽ Yến Mạc Thù nói đúng.

Thực lực của Tinh Mạc Già từ đầu tới giờ vẫn luôn không phải thực lực thật sự, vậy mà đã mạnh đến thế rồi.

Nếu phá cả bảy phong ấn thì căn bản không ai đánh lại được cậu ta.]
[Tôi cũng nghĩ vậy.

Hơn nữa Tinh Mạc Già đi ra từ Khu Vực Chết Chóc, thực lực của cậu ta là không thể xem thường.

Bốn vị vương còn chưa chắc có thể an toàn trở ra Khu Vực Chết Chóc đâu.]
Neve hỏi: "Các cậu nghĩ sao?"
Lục Thanh nói: "Lúc phong ấn thứ nhất của Tinh Mạc Già bị phá vỡ, tôi cảm nhận được một uy áp cực kì đáng sợ.

Nó khiến tôi không rét mà run, còn có cảm giác thuần phục vô điều kiện, giống như gặp phải đế vương của mình vậy."
"Tôi cũng cảm thấy như vậy." Solis đồng ý với cảm giác của Lục Thanh.
Đó là một tồn tại cực kì đáng sợ, kể từ khi đột phá Thập giai đến giờ hắn chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi như lúc này.
"Hai cậu có cảm thấy, Tinh Mạc Già có chút giống Blake không? Về ngoại hình ấy, cả khí tức nữa, một loại khí tức cực kì đặc trưng của Blake, cậu ấy bảo đây là khí tức riêng của gia tộc Esther." Neve hỏi.
Lục Thanh và Solis nhìn kĩ dung mạo của Tinh Mạc Già: "Đúng thật, Tinh Mạc Già giống Blake đến năm phần! Khí tức cũng giống nữa."
"Nhưng gia tộc Esther chỉ còn mỗi Blake thôi mà, hơn nữa theo điều tra thì Tinh Mạc Già không phải đứa trẻ được nhặt từ bên ngoài mà là do mẹ cậu ta mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày sinh ra." Solis thắc mắc nói.
Lục Thanh suy nghĩ một chút, sau đó như nghĩ tới cái gì, vỗ bàn nói: "Tôi vừa nhớ ra, Blake hình như có một đứa con! Nhưng đứa bé đó đã bị thất lạc."
"Ý cậu là Tinh Mạc Già là con của Blake? Nhưng tuổi tác không thích hợp, hơn nữa Solis cũng nói rồi, Tinh Mạc Già có cha mẹ sở sinh đàng hoàng." Neve nhíu mày.
Cậu nhóc mười bảy tuổi này có thật nhiều bí mật, về thân thế, về thiên phú và về cả thực lực thật sự.
"Mở cửa đi, chúng ta cần nhanh chóng rời khỏi đây." Yến Mạc Thù nói.

"Phong ấn thứ hai của Cây Nhỏ bị nới lỏng rồi, còn tiếp tục ở nơi linh khí nồng đậm thế này phong ấn thứ hai bị phá chỉ là vấn đề thời gian thôi."

"Cố gắng cảm nhận một chút trung tâm của lĩnh vực ở đâu, đừng tốn thời gian tìm Christine."
Mọi người gật đầu, Ekaterina dẫn đầu mở cửa.
Bên kia cánh cửa là một hồ bơi rộng lớn, mặt nước trong suốt nhìn rõ cả dưới đáy hồ, xung quanh là những chiếc ghế xếp và những cái ô to lớn, bao quanh là những chậu hoa đua nhau khoe sắc và cây cảnh tán lá xanh biếc.

Khung cảnh thần tiên này hoàn toàn trái ngược với con đường địa ngục mà thí luyện giả Trái Đất vừa đi qua.
"Tích tắc, tích tắc..."
Tuy hơi nhỏ, những mọi người ở đây đều nghe rất rõ tiếng đồng hồ đếm giờ kêu.
"Tìm xem bom ở đâu.

Katya, đọc ký ức của Cây Nhỏ về cách phá bom." Yến Mạc Thù phân phó.
Ekaterina gật đầu, đặt tay lên trán Tinh Mạc Già, nhắm mắt lại.

Qua mấy phút, cô mở mắt ra.
"Katya." Lyudmila đưa cho Ekaterina một cuộn da dê.
Sở hữu thiên phú Vong Linh Thuật, Lyudmila bắt đầu có thói quen sử dụng những vật dụng cổ xưa mà các phù thủy hay dùng như cuộn da dê, viết bằng bút lông chim chấm mực...!Nếu trong thời đại phù thủy, Lyudmila không thể nghi ngờ chính là một phù thủy Vong Linh cường đại.
Ekaterina nói cảm ơn, sau đó nhanh chóng viết lại tất cả những gì mình tìm được lên cuộn da dê.
"Ace hình như bắt đầu phát sốt rồi, phải nhanh lên." Cô nói.
Yến Mạc Thù cảm nhận một chút độ ấm của thanh niên đang hôn mê trên lưng, hơi cau mày.
"Mau tìm bom."
Mọi người gật đầu, phân công nhau đi tìm.
"Night, tìm không thấy." Lucas nói.
Vladimir: "Tôi cũng không thấy."
Những người khác: "Chúng tôi cũng vậy."
Dely chỉ vào hồ bơi: "Chỉ còn mỗi chỗ này chưa tìm."
"Nhưng bên dưới đâu có bom, chỉ có..." Sakura ngập ngừng chỉ vào con cá to lớn với hàm răng sắc nhọn đang bơi lội tung tăng trong hồ nước, nhìn bọn họ bằng ánh mắt bất thiện.
Yến Mạc Thù nhìn con cá khổng lồ này, kinh ngạc nói: "Thân dài bốn phẩy năm mét, có hàm răng sắc nhọn, ngoại hình giống cá heo, đây là cá heo Ankylorhiza Tieemani, tổ tiên của cá heo hiện nay!"
"Vào thời tiền sử, nó chính là ác mộng của đại dương.

Đặc điểm trong cấu trúc xương của Ankylorhiza Tieemani như thu hẹp phần đuôi, tăng số lượng đốt sống đuôi và thu ngắn xương cơ bắp của chân chèo...!cho phép nó hoạt động như những tay săn mồi thiện nghệ của biển cả, tương tự cá voi sát thủ ngày nay.


Nó cực kì hung dữ đấy."
"Giờ mà xuống hồ bơi thì chỉ có nước ngoan ngoãn làm đồ ăn trong miệng nó thôi."
"Thời tiền sử? Thứ này phải tuyệt chủng rồi chứ." Vladimir nói.
"Đây là lĩnh vực của Christine, cô ta muốn cái gì thì lĩnh vực phải có cái đó thôi." Yến Mạc Thù nhún vai.
"Tôi biết rồi! Bom ở đáy hồ!" Sakura nói.
Những người khác cũng đã nhận ra điều này, sôi nổi gật đầu.
Sherly chỉ vào cá heo thời tiền sử dưới hồ nước: "Giờ phải làm sao với con cá này đây?"
Hai mắt Yến Mạc Thù hơi lóe sáng, sau đó toàn bộ nước trong hồ hoàn toàn phản trọng lực mà bay lên không trung, kéo theo cả cá heo Ankylorhiza Tieemani.
Cá heo Ankylorhiza Tieemani: "???"
Christine đang hưng phấn chờ xem kịch hay: "???"
"Quên mất, thiên phú của Night là Thủy và Băng." Ekaterina vỗ đầu nói.

"Tôi đi phá bom."
Cả nước và cá heo thời tiền sử đều bị Yến Mạc Thù treo lơ lửng trên không, lộ ra bên dưới là một bể kính, trong đó có ba quả bom được bọc trong túi chống thấm nước.
"Sao mấy người biết bom ở dưới đáy hồ?" Dely hỏi.
Isaac nói: "Là hiện tượng phản xạ toàn phần của ánh sáng."
"Phản xạ toàn phần..." Dely suy nghĩ một chút, sau đó bừng tỉnh.

"Ra là vậy."
Một số người Tinh Minh: "???"
Học tra trên Trái Đất: "???"
Ủa ủa, sao Isaac mới nói là hiện tượng phản xạ toàn phần của ánh sáng tên Dely này đã hiểu vậy? Sao họ chẳng hiểu gì cả? Giải thích cái coi.
Học bá và những người chuyên nhành vật lý trên Trái Đất: "Ồ, hóa ra là vậy."
Toàn thể học tra: "???"
Thế giới của học bá học tra từ chối hiểu.
Có bút ký của Tinh Mạc Già, ba quả bom rất nhanh bị vô hiệu hóa.
Nhìn năm cánh cửa trước mặt, Sư Khinh Thủy hỏi: "Chọn cái nào?"

Yến Mạc Thù chỉ vào cánh cửa số ba.
Mọi người không có dị nghị, đẩy cánh cửa số ba bước vào.
Bên kia cánh cửa số ba là một căn phòng toàn rắn là rắn.

Trên sàn có, trên tường có, trên trần

nhà cũng có rắn bò lít nhít chen chúc nhau.

Khung cảnh này khiến các thí luyện giả Trái Đất không rét mà run.
"Kinh quá!" Vladimir xoa cánh tay đã nổi hết cả da gà da vịt lên.
Trần đời anh ghét nhất chính là rắn! Trước đây anh từng bị rắn cắn, giờ cứ thấy rắn là sợ, càng đừng nói trước mặt anh có nhiều rắn như vậy.
Trái ngược với Vladimir, Lyudmila lại tỏ ra vô cùng hưng phấn.
"Oa, nhiều rắn thật đấy! Bên kia là rắn gì? Để coi nào, rắn mamba đen, rắn fer - de - lance, rắn boomslang, rắn hổ, rắn lục Russell, rắn lục hoa cân, rắn cạp nong, rắn hổ mang chúa, rắn taipan ven biển, rắn taipan nội địa, mười loại rắn kịch độc nhất! Có thể chế được nhiều độc tố lắm đấy!"
Mọi người nhìn Lyudmila hai mắt lấp lánh, không khỏi cảm thấy một trận ác hàn, vội tránh xa quý cô Vong Linh.
Kể từ khi có thiên phú Vong Linh Thuật, Lyudmila từ một thục nữ đã biến thành một phù thủy Vong Linh tính cách quái gở hàng thật giá thật.

Đặc biệt, Lyudmila còn có niềm yêu thích cuồng nhiệt với độc.
Rắn vốn là động vật máu lạnh, nhưng giờ đôi mặt với ánh mắt sáng lấp lánh như muốn mổ xẻ chúng ra nghiên cứu của Lyudmila, chúng đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Quái, rắn cũng biết lạnh sao?
"Night, mau đóng băng lũ rắn này đi, tôi sắp chịu hết nổi rồi!" Vladimir run rẩy nói.
Làm bạn với nhau từ bé, Ekaterina tất nhiên biết Vladimir sợ rắn bao nhiêu, cô vỗ vai anh, không tiếng động an ủi.
Lucas nhìn chằm chằm cái tay đang đặt trên vai Vladimir của Ekaterina, đáy mắt hơi âm trầm.
Ekaterina cảm thấy sống lưng phát lạnh, cô nhìn xung quanh, lại không tìm thấy ánh mắt khiến mình phát lạnh vừa rồi.
Ánh mắt vừa rồi như muốn chặt tay cô vậy.
Dely có chút hứng thú nhìn hỗ động giữa ba người Ekaterina, Vladimir và Lucas.

Hắn chưa bao giờ chê náo nhiệt.
Yến Mạc Thù vận dụng thiên phú Băng đóng băng toàn bộ rắn trong phòng.
"Night, để lại cho tôi mười loại rắn kịch độc nhất." Lyudmila nói.
Yến Mạc Thù gật đầu, anh giơ tay lên rồi nắm lại, ngoại trừ mười con Lyudmila muốn, những con rắn còn lại đều vỡ nát.
Thấy lũ rắn đều đã bị xử, Vladimir thở phào.
Hai quả bom trong phòng nhanh chóng được tìm thấy, mọi người ngay lập tức vô hiệu hóa nó.
Christine ngồi trong phòng tối thấy những kẻ ngoại lai này cư nhiên có thể dễ dàng vượt qua tất cả các căn phòng đầy nguy hiểm mà cô ta sắp xếp này, còn đang tiến gần tới trung tâm lĩnh vực, không khỏi cảm thấy sợ hãi.
Thực lực của những kẻ này nằm ngoài dự đoán của cô ta.


Nếu không phải có quy tắc không thể giết bất cứ ai trong bệnh viện trói buộc thì Christine chắc chắn giờ này cô ta sớm đã bị những kẻ này giết rồi.
Cô ta căn bản đánh không lại!
Nên làm thế nào mới xử được những kẻ này đây?
Ngay lúc Christine suy nghĩ đối sách, lĩnh vực đột nhiên phát ra một trận dao động kịch liệt.
"Rắc rắc."
Không gian xung quanh như một tấm kính do cường lực từ bên ngoài tác động mà không chống chịu được, bắt đầu nứt ra.
Christine đứng bất dậy: "Có chuyện gì?!"
"Đây..." Các thí luyện giả Trái Đất ngạc nhiên.
Lĩnh vực của Christine bị người bên ngoài công phá, không gian dao động kịch liệt, vết nứt xung quanh ngày càng lan rộng.
"Khí tức này là...!" Cảm nhận được khí tức quen thuộc, trên mặt Ekaterina hiện lên tia vui mừng.
Yến Mạc Thù cười: "Cuối cùng cũng tới rồi."
"Rắc!" Một khoảng không cuối cùng chịu không nổi, vỡ nát ra.
Một nam nhân bước ra từ vết rách, hắn mặc áo sơ mi đen, quần dài màu đen, khoác áo khoác màu trắng thuần, mái tóc đen dài được buộc cao đuôi ngựa, gương mặt tuấn mĩ nghiêm nghị, đôi mắt đen lạnh băng dừng lại trên người Tinh Mạc Già nháy mắt nhu hòa xuống, sau đó hiện lên tia lo lắng.
"Cậu đến hơi muộn, Tinh Lan." Yến Mạc Thù nói.
Tinh Lan nói: "Xin lỗi, lĩnh vực của Christine phức tạp quá, như mạng nhện ấy, nên mất hơi nhiều thời gian.

Các anh ổn đấy chứ? Cây Nhỏ không sao chứ?"
"Phong ấn thứ nhất bị phá, phong ấn thứ hai bị nới lỏng, còn sử dụng thiên phú quá độ, vẫn luôn hôn mê đến bây giờ, còn đang phát sốt."
Tinh Lan bước tới trước mặt Yến Mạc Thù, ôn nhu ôm lấy Tinh Mạc Già đang hôn mê vào lòng.
Hắn nhìn khuôn mặt tuyệt mĩ tái nhợt nhưng hơi ửng đỏ do phát sốt của người trong lòng, đau lòng hôn nhẹ lên trán y.
"Thật là quá liều mạng.

Cũng may em không có việc gì."
Tinh Mạc Già hơi cựa quậy, tựa hồ là tư thế không thoải mái.
Tinh Lan chỉnh sửa lại tư thế ôm, vừa lòng thấy chân mày người trong lòng giãn ra.
Dely từ lúc Tinh Lan xuất hiện đã cảm nhận được một cỗ chán ghét không ngừng trào dâng trong lòng, nhưng sâu thẳm trong tâm trí hắn lại vô điều kiện phục tùng người nam nhân này.
Tinh Lan đảo mắt qua Dely, không nói gì.
Mảnh nhỏ mà thôi, nếu biết thân biết phận thì hắn còn cho một con đường sống, nếu không hắn không ngại cưỡng bách dung hợp đâu.
"Đi thôi, rời khỏi nơi này." Tinh Lan nói, sau đó ôm Tinh Mạc Già bước vào vết nứt.
Những người khác nhanh chóng đi theo.
Thấy hành lang âm u với y tá, hộ sĩ đi đi lại lại, mọi người thở ra một ngụm trọc khí.
Cuối cùng cũng thoát khỏi cái nơi đầy bom chết tiệt kia..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện