《Thiên phú Nguyền Rủa.》
Thấy vẻ mặt kinh ngạc của kẻ địch, Tinh Mạc Già cười cười hỏi: "Ngạc nhiên lắm sao?"
Tuy Tinh Mạc Già cười rất tươi, đôi mắt đã hoàn toàn nhiễm sắc tím cười híp thành một vầng trăng non nhưng các chỉ huy của nền văn minh cấp cao lại cảm thấy sống lưng lạnh cóng.
Nụ cười này căn bản không có ý cười, giống như là một nụ cười ngụy trang để xã giao thôi vậy.
"Chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả.
Thiên phú hệ nào cũng có tác dụng riêng của hệ đó, các ngươi chưa nghiên cứu kĩ đã vội định cho hệ khống chế cái danh phế vật, nào biết thiên phú hệ này chỉ đáng sợ sau hệ tinh thần chứ." Tinh Mạc Già dùng ngón tay cuốn vài sợi tóc đen dần nhiễm sắc trắng, nói.
"Chẳng có thiên phú nào là phế thiên phú cả, chỉ có phế vật thôi.
Thiên phú mạnh hay yếu là do người sở hữu nó sử dụng, đến điều cơ bản như vậy mà các ngươi cũng không biết sao."
Các vị chỉ huy trầm mặc.
Điều này họ biết, nhưng họ đã quá coi khinh thiên phú hệ khống chế nên mới không nghiên cứu kĩ cách sử dụng thiên phú hệ này.
"Đúng rồi, có phải sau khi các ngươi trở về cảm thấy toàn thân mệt mỏi vô lực, dù uống thuốc nghỉ ngơi thế nào cũng không khỏi, đi khám cũng không kiểm tra ra được gì không?" Tinh Mạc Già như nhớ ra điều gì đó, cười cười hỏi.
Toàn bộ người của nền văn minh cấp cao có mặt ở đây ngạc nhiên.
"Sao cậu biết?!" Công tước Evans ngạc nhiên hỏi.
Tinh Mạc Già bước lên vài bước, theo từng bước chân của y, mái tóc đen tuyền dài ra chạm gót chân, mái tóc vốn đã hơi nhiễm sắc trắng giờ hoàn toàn chuyển thành màu tuyết trắng tinh khôi, đồng tử màu tím dựng ngược lên, sau lưng y là hư ảnh của một con hồ ly chín đuôi có đôi cánh trên lưng.
Y quay đầu nhìn những người còn sống sót của nền văn minh cấp cao đang bị khống chế, cười càng tươi hơn, nhưng nụ cười này lại càng khiến chúng sợ hãi hơn.
"Tất nhiên ta biết rồi.
Vì các ngươi thành như vậy là do ta mà."
"!!!"
Không màng đến sự ngạc nhiên của kẻ địch, Tinh Mạc Già giơ một tay lên, hơn chục thông đạo màu bạc xuất hiện xung quanh y, bên trong là những gương mặt vô cùng quen thuộc với những người của nền văn minh cấp cao, điều đáng chú ý chính là những người xuất hiện trong thông đạo đều là những kẻ năm đó tham gia vào việc giế.t ch.ết Tinh Mạc Già.
"Gần một năm nay các ngươi cũng cảm thấy mệt mỏi vô cùng nhưng không cách nào chữa trị được, đúng không?" Tinh Mạc Già cười híp mắt hỏi một kẻ đứng gần mình nhất.
Kẻ kia sắc mặt thoắt cái trắng bệch, toàn thân run rẩy, không thể cử động được.
Tại sao con người này lại đáng sợ như vậy?! Giống như thần minh cao cao tại thượng đang liếc mắt nhìn những con kiến hôi dưới trần gian vậy.
Cảm giác áp bách khiến kẻ đứng đối diện Tinh Mạc Già toàn thân cứng đờ, không cám cử động dù chỉ một chút.
"Những kẻ cảm thấy khó chịu đầu tiên là những kẻ đã sử dụng khí quan của ta, sau đó là đến lượt những người tiếp xúc với chúng, thời gian gần đây càng mệt mỏi tới mức không thể xuống giường, còn thường xuyên gặp ác mộng, ta nói có đúng không?" Tinh Mạc Già vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi hỏi.
Người bị y hỏi đã sợ đến mức hai chân nhũn ra, ngồi thụp xuống sàn.
"Sao vậy? Trả lời đi chứ.
Ngươi câm rồi sao?"
Rõ ràng là một giọng nói trầm thấp dịu dàng nhưng lại khiến người ta không rét mà run.
Rõ ràng chỉ bước có vài bước bình thường thôi nhưng lại khiến người ta cảm thấy như tử thần đang tiếp cận mình.
Toàn bộ người Trái Đất cực kì ngạc nhiên.
Họ chưa từng thấy bộ dạng này của Tinh Mạc Già bao giờ.
Đứa nhỏ này trong nhận thức của bọn họ là một thanh niên ôn hòa dễ ngại, trầm tính và có chút nhút nhát, tuy tiến vào Khu Vực Chết Chóc đã khiến Tinh Mạc Già thay đổi rất nhiều nhưng họ chưa bao giờ thấy y xa lạ như lúc này.
"Trả lời nha." Tinh Mạc Già quỳ một chân, những ngón tay trắng nõn nâng cằm người đang sợ hãi trước mặt.
"Đúng, đúng vậy." Kẻ này nuốt nước bọt, lắp bắp nói.
"Tất, tất cả đều giống, giống hệt những gì ngài nói."
"Ngài?" Tinh Mạc Già nhướn mày.
"Sao lại dùng kính ngữ rồi? Nghe không quen tí nào."
Người ngồi dưới càng run lợi hại hơn.
Tinh Mạc Già cảm thấy nhàm chán, y đứng dậy, đá một phát vào bụng của người trước mặt khiến người nọ lăn xa trên sàn.
Y quay người ra khỏi thông đạo này, nhìn lướt qua những kẻ ở trong các thông đạo khác, cười.
"Có muốn biết tại sao các ngươi lại bị như vậy không? Nói gì đó dễ nghe một chút, ta có thể nói cho các ngươi."
Không có ai trả lời.
Tinh Mạc Già không vui nhướn mày: "Sao câm hết rồi? Điều kiện này rất dễ mà."
"Thôi bỏ đi, coi như đây là của bố thí cho các ngươi trước khi chết đi."
"Các ngươi bị như vậy là do thiên phú của ta.
Nó cũng là Ám, nhưng lại không giống Ám, được xếp vào hệ đặc thù.
Cái này được gọi là biến dị, nhưng ta thích một cái tên khác của thiên phú này hơn, Nguyền Rủa."
"Thiên phú thật sự của ta là Nguyền Rủa."
Các thể sinh mệnh trong vũ trụ ngạc nhiên đến thất thố.
Thiên phú Nguyền Rủa, đây là được coi là thiên phú đáng sợ nhất trong số các thiên phú hệ đặc thù, hơn nữa số lượng cực kì thưa thớt.
Sau khi gia tộc đó bị diệt, bọn họ chỉ mới gặp qua một người có thiên phú Nguyền Rủa là Blake Esther, căn bản không gặp người thứ hai.
Bây giờ Tinh Mạc Già lại nói thiên phú thật sự của y là Nguyền Rủa, chẳng lẽ y là huyết mạch còn sót lại của gia tộc Esther như Blake? Nhưng tuổi tác không giống.
"Ngạc nhiên đến như vậy sao?" Tinh Mạc Già vẫn giữ nguyên nụ cười.
"Đáng ra ta không muốn ra tay độc ác như này đâu, nhưng đây là các ngươi ép ta.
Đồ của ta cũng nên trả lại cho chủ nhân của nó thôi."
Y giơ một tay lên, những luồng sáng màu trắng từ trên có thể của các quý tộc hoàng thất trong thông đạo tụ lại thành một quả cầu trong lòng bàn tay Tinh Mạc Già, sau đó quả cầu này chui vào cơ thể y.
Trên người Tinh Mạc Già hơi lóe sáng, sau đó ánh sáng nhanh chóng dập tắt.
Y cử động tay chân, cảm thụ một chút tình trạng của mình hiện tại, lại cười.
Tuy đều là cười nhưng so với nụ cười không có ý cười ban nãy thì nụ cười này của Tinh Mạc Già chân thật hơn.
Không, phải nói là Tinh Mạc Già bây giờ hoàn toàn khác trước.
Lúc trước y tuy vẫn là một bộ dáng lạnh nhạt nhưng người ta có đôi khi không cảm nhận được sinh khí trên người y.
Y vẫn sẽ cười nhưng nụ cười chưa bao giờ có ý cười, giống như một sự bắt chước vụng về để qua mặt người khác vậy.
Không như bây giờ, nụ cười của y cực kì chân thật và có cảm xúc.
Có tiền lệ trước đó là Tinh Mạc Già bị phanh thây cướp đi khí quan, người Trái Đất nhanh chóng đoán được cậu nhóc này sau khi sống lại lại lần nữa bị cướp đi một thứ gì đó trên cơ thể, lần này là cảm xúc.
Người Trái Đất cảm thấy cực kì phẫn nộ.
Lũ khốn!
"Chỉ là bị lấy đi một phần cảm xúc thôi." Tinh Mạc Già nhàn nhạt nói.
"Trước khi cảm xúc bị nhắm đến thì thứ bọn chúng muốn cướp của tôi là trí tuệ."
Lời này là nói cho người Trái Đất.
Người Trái Đất lại bị bao trùm trong sự phẫn nộ.
Những kẻ này đáng chết!
Tinh Mạc Già hoàn toàn có thể tưởng tượng ra người Trái Đất bây giờ tức giận như thế nào, y vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi.
"Một phần cảm xúc này là tôi cố tình để chúng lấy đi, dù sao cảm xúc sẽ lan truyền nguyền rủa nhanh hơn khí quan cơ thể."
Toàn Tinh Minh kinh ngạc.
"Ý cậu là, từ lúc đó cậu đã hạ nguyền rủa lên những khí quan đó rồi?" Một vị tiểu thư quý tộc đứng trong một thông đạo hỏi.
Tinh Mạc Già gật đầu: "Ta sao có thể để yên cho các ngươi tùy ý sử dụng khí quan của ta mà không trả chút giá nào chứ."
"Các ngươi giết ta, sau đó tùy ý sử dụng những khí quan này mà không xin phép chủ nhân của nó, vậy nên ta muốn các ngươi trả giá bằng mạng sống của mình."
"Đồng giá trao đổi, không phải sao."
"Cái này mà là đồng giá trao đổi à?!" Một vị thiếu gia ăn mặc phục sức hoa lệ tức giận nói.
"Chỉ là sử dụng khí quan của ngươi thôi mà ngươi lại bắt bọn ta trả giá bằng mạng sống! Ngươi chẳng lẽ không có lòng tốt hiến tặng nội tạng khí quan cho người bệnh sao?"
"Nói như kiểu ta là kẻ ác vậy." Tinh Mạc Già bĩu môi.
"Hiến tặng nội tạng phải là tự nguyện, hành vi phanh thây ta, tự tiện coi ta là hàng hóa mà không có sự cho phép của ta căn bản không thể nói là ta tự nguyên hiến tặng nội tạng được.
Các ngươi đây là đang cưỡng bách ta, hành vi này của các ngươi là phạm pháp."
Tên thiếu gia kia cứng họng.
Gã cố cãi lý: "Thì, thì sao chứ! Khí quan của tên