《Mộ địa dưới hồ.》
"Mã số 000? Nghe như mã số của vật phẩm nào đó ấy." Tinh Mạc Già và Ám Chi Linh nhíu mày.
"Thì em đúng là bị coi thành vật phẩm mà." 000 nhún vai.
"Không chỉ em, cả các bạn cũng vậy."
"Ngươi coi các em thành vật phẩm là viện trưởng bệnh viện này?" Tinh Mạc Già hỏi.
000 ngạc nhiên: "Sao anh biết?"
Tinh Mạc Già kể lại cho 000 những gì mình đã trải qua và suy đoán trước đó.
"Thì ra là vậy.
Chắc trách anh lại biết kẻ đứng sau mọi chuyện là tên viện trưởng khốn nạn đó." 000 gật gù.
"Mà em phải công nhận một điều, anh xui ghê luôn đó, đi đâu cũng gặp nguy hiểm cho được.
Em biết xui như vậy người ta gọi là gì, là Phi Tù! Anh đúng chuẩn Phi Tù luôn!"
Tinh Mạc Già: "..."
Anh biết anh là Phi Tù từ lâu rồi, cảm ơn.
Ám Chi Linh nín cười đến nội thương.
"Mà hình như anh mới trải qua k.ích thích rất lớn, giờ đã ổn rồi sao?" 000 hỏi.
Nhắc tới chuyện này, trong đầu Tinh Mạc Già không tự chủ được hiện lên những gì mình vừa trải qua hôm qua và cả những kí ức cũ, sắc mặt hồng nhuận nhanh chóng tái nhợt, cả người bắt đầu run rẩy.
Vì sự xuất hiện của 000 nên y tạm thời bị dời đi lực chú ý, nhưng giờ 000 hỏi y về chuyện y trải qua hôm qua khiến Tinh Mạc Già vốn đang chới với ở ranh giới giữa bóng tối và ánh sáng lại bắt đầu có xu hướng luân hãm trong hắc ám vươn tay không thấy ngón.
Ám Chi Linh bế 000 lên đặt sang một bên, sau đó nhấc bổng Tinh Mạc Già lên, ôm y vào lòng, vỗ lưng y trấn an.
"Đừng sợ, đã không sao rồi."
Tinh Mạc Già bị đụng chạm có hơi cứng người, nhưng nhanh chóng thả lỏng.
Nói thật, bây giờ y rất kháng nghị người khác chạm vào mình, đặc biệt là con trai.
Ám Chi Linh biết tâm lý của Tinh Mạc Già, đối với sự kháng nghị vô thức này không để trong lòng.
Qua một lúc, Tinh Mạc Già đã ổn định phần nào nỗi sợ trong lòng, hỏi 000: "Em có thể nói cho bọn anh nghe về những gì viện trưởng đã làm với các em không? Không muốn nói cũng không sao cả."
000 rất bình thản nói: "Không sao, em đã chết rất lâu rồi, đối với em mà nói những gì trải qua trong quá khứ đều đã sớm biến mất trong dòng chảy thời gian rồi."
"Mã số của em là 000, em là đứa trẻ đầu tiên bị tên viện trưởng khốn nạn kia đem đi làm thí nghiệm.
Đúng, chính là thí nghiệm trên cơ thể người, nhưng thất bại, em bị coi thành vật thí nghiệm thất bại, bị viện trưởng vứt bỏ.
Phải rồi, viện trưởng là nam, là một nam nhân trung niên trông cũng khá là tuấn tú, chỉ tiếc là tên bệnh thần kinh.
Ông ta muốn sử dụng những đứa trẻ sơ sinh bọn em để tạo ra một thứ gì đó, cái này thì em không rõ lắm, chỉ biết thứ đó không gì không làm được, có thể thực hiện tất cả mọi mong muốn của viện trưởng."
"Viện trưởng sử dụng trẻ sơ sinh là do chúng em mới sinh ra, căn bản chưa có nhận thức về bất cứ thứ gì, nhờ vậy mà nếu ông ta thành công tạo ra được thứ đó thì sẽ có thể dễ dàng khống chế nó."
"Ông ta đã thí nghiệm rất nhiều năm, nhưng lần nào cũng thất bại, thành phẩm tốt nhất chỉ là bán thành phẩm, nhưng những bạn này lúc đó đều đã có ý thức, không tiện để ông ta khống chế, vậy nên viện trưởng chỉ ghi lại số liệu rồi giết bọn họ, quăng xác ở cái hồ phía sau bệnh viện.
Dưới đáy hồ bây giờ đã chất đống xác chết, trở thành một mộ địa chân chính."
"Sau đó em thấy ông ta đọc một cuốn sách nào đó, bìa màu vàng, vô cùng bắt mắt, nó được để trong thư phòng của viện trưởng.
Đọc xong cuốn sách đó, ông ta hình như ngộ ra điều gì đó, bắt đầu tìm kiếm bảy người nào đó khắp nơi, sau khi tìm được thì sẽ cưỡng chế mấy người này vào bệnh viện, để họ sống trong bảy căn phòng cực kì kiên cố, không được giao tiếp với người bên ngoài, bị cắt đứt hoàn toàn mối liên hệ với xã hội.
Em cũng không biết tại sao ông ta đọc xong cuốn sách đó lại muốn tìm bảy người này, vì em không biết chữ."
Là bảy bệnh nhân nguy hiểm cao.
Tinh Mạc Già và Ám Chi Linh nghĩ.
Cảm giác không vui, chán ghét và mạo phạm trong lòng Tinh Mạc Già không ngừng dâng cao.
000 nói tiếp: "Ông ta thường xuyên bỏ đói bọn em, tiêm vào cơ thể bọn em mấy thứ thuốc rất lạ, còn lấy tế bào, gen hay một bộ phận nào đó của động vật và thực vật cấy ghép lên người bọn em, có một số bạn đầu là người nhưng thân thì là một cây hoa hay một con vật nào đó cơ.
Nhìn kì lắm.
Vì em là vật thí nghiệm đầu tiên nên mới giữ được nhân hình."
"Vậy tại sao giờ ngoại hình của em lại..." Tinh Mạc Già khắc chế lửa giận trong lòng, hỏi.
"Em phải áp chế oán khí của các bạn.
Bọn họ sau khi chết có oán khí cực nặng, biến cái hồ phía sau bệnh viện thành một cái hồ chết, không có bất cứ sinh vật nào có thể sống sót trong phạm vi bán kính ba mét quanh hồ.
Oán khí của bọn họ mạnh nhất và khó khống chế nhất là vào đêm trăng tròn, và hôm nay là đêm trăng tròn."
Ám Chi Linh nhìn đồng hồ: "Bây giờ là chín giờ sáng.
Vẫn còn sớm lắm, nếu em không chê thì anh có thể dạy em mấy chiêu để áp chế oán khí của các bạn em."
Hai mắt 000 sáng rực: "Có thể sao?"
Ám Chi Linh gật đầu: "Tất nhiên có thể.
Nhưng anh có điều kiện."
000 gật đầu: "Anh nói đi, anh nói đi."
Nó không nhớ rốt cuộc mình đã chết bao lâu, chỉ nhớ đã qua lâu lắm rồi.
Mỗi ngày đều có rất nhiều đứa trẻ sơ sinh giống nó là vật thí nghiệm thất bại bị viện trưởng không chút lưu tình gi.ết ch.ết, sau đó tùy ý ném xác xuống hồ.
Oán khí của các bạn này rất mạnh, cực kì mạnh, cũng chính điều này khiến họ không thể đi đầu thai, chỉ có thể lưu lại dương gian làm cô hồn dã quỷ, mỗi ngày đều đắm chìm trong hận thù với viện trưởng và sợ hãi khi sắp đến ngày trăng tròn.
000 ra đời sớm nhất, cũng chết sớm nhất, nó chứng kiến rất nhiều sinh ly tử biệt, nỗi hận của nó tuy vẫn còn nhưng không đến mức dễ dàng mất khống chế như các bạn.
Nó không thể trơ mắt đứng nhìn các bạn mất khống chế, không thể kiểm soát được oán khí của bản thân, ra tay sát hại người vô tội, cuối cùng phải sống trong ân hận.
Nó là người mạnh nhất, vậy nên nó quyết định cứ đến trăng tròn thì nó sẽ trợ giúp các bạn trấn áp oán khí, nhưng chính vì vậy nên mới khiến ngoại hình tinh xảo như búp bê của nó trở nên quái dị như bây giờ.
000 bây giờ vô cùng không thích gương, mỗi lần đứng trước gương thấy vẻ ngoài của bản thân bây giờ là nó lại bực, lại đập gương.
Đối với người cực kì coi trọng ngoại hình như nó thì việc bản thân xấu đi là không thể chấp nhận được.
Nhưng nó không thể bỏ mặc các bạn được.
Bây giờ Ám Chi Linh lại nói có thể dạy nó mấy chiêu giúp trấn áp oán khí dễ dàng hơn, 000 vô cùng vui vẻ, căn bản không hề nghĩ tới một câu nói: vô công bất hưởng lộc.
Trẻ con chung quy vẫn là trẻ con, thông minh đến mấy cũng đấu không lại người lớn.
Ám Chi Linh: "Anh muốn để Mạc Già cũng tham gia việc trấn áp tối nay."
000 ngạc nhiên: "Anh chắc đấy chứ? Tình trạng của anh ấy bây giờ không ổn tí nào đâu."
"Anh chắc chắn." Ám Chi Linh nói.
"Nếu thuận lợi thì các bạn của em sẽ được siêu độ, tiến nhập luân hồi."
"Thật sao?!" 000 sốt sắng hỏi.
"Tất nhiên là thật.
Lý do vì sao anh muốn Mạc Già tham gì thì..." Ám Chi Linh nhìn Tinh Mạc Già.
"Dưới đáy hồ có một viên ngọc màu đen, đây là kết tinh tinh khiết nhất của Ám nguyên tố, nếu tớ không nhầm thì nó được kết tinh nhờ oán khí của những đứa trẻ này.
Thứ này cực kì có ích với cậu, có thể giúp cậu tiêu trừ linh lực bao động, hơn nữa có thể giúp cậu củng cố thêm tu vi và cường kiện cơ thể.
Cậu nhất định phải lấy được viên ngọc này."
"Tớ nghĩ với tính cách của cậu thì sẽ đi lấy giúp tớ." Tinh Mạc Già nói.
"Tớ cũng muốn vậy, nhưng thứ này cậu không tự lấy không được.
Viên ngọc đã được kết tinh từ lâu lắm rồi, chỉ sợ đã sinh ra khí linh."
Tinh Mạc Già gật đầu.
Nếu đã sinh ra khí linh thì y bắt buộc phải tự mình đi lấy.
Cả ngày hôm nay Tinh Mạc Già đều ở trong phòng không đi ra ngoài, cơm cũng là Ám Chi Linh đi lấy.
Y có hỏi Yến Mạc Thù đâu, Ám Chi Linh đã thuật lại những gì nó nói với Yến Mạc Thù hôm qua rồi đưa cho Tinh Mạ Già thứ nó vừa tìm được.
"Giữ cẩn thận.
Để cứu Yến Mạc Thù