《Lĩnh vực của bệnh nhân nguy hiểm cao - Gương.》
Tinh Mạc Già cảm thấy trước mắt y có rất nhiều ngôi sao đang xoay vòng tròn, tầm nhìn quay cuồng thành hình xoắn ốc.
Y vịn vai Ám Chi Linh đứng dậy, lắc lắc đầu cho tỉnh táo.
"Thứ gì vậy?" Tự dưng lại bị một luồng sáng cứng hơn cả đá đập bốp phát vào đầu, Tinh Mạc Già không tức là nói dối, càng đừng nói hiện tại tính tình y cực kì không tốt.
Luồng sáng vô cùng hối lỗi bay xung quanh y, nhẹ cọ lên mặt y.
Nó biết sai rồi.
Do nó quá phấn khích khi cuối cùng cũng tìm được chủ nhân mới cho mình, có thể thoát khỏi tên b.iến thái kia nên mới hưng phấn như vậy.
"Đây là thứ tốt." Ám Chi Linh cười nói.
Luồng sáng dần b.iến mất, hiện ra một quyển sách bìa đen trắng ẩn giấu trong nó.
Một người tí hon ăn mặc cổ phục hai màu trắng đen xuất hiện trên bìa quyển sách, nó cúi đầu, khuôn mặt nhỏ ủ rũ.
"Thật xin lỗi, chủ nhân.
Do Thư Thư quá phấn khích khi tìm được chủ nhân mới nên mới vội bay đến chỗ ngài như vậy."
"Quyển sách này sinh ra khí linh?" Tinh Mạc Già ngạc nhiên.
"Nhóc gọi Thư Thư đúng không, trước tiên giải quyết đống hỗn độn này đã rồi nói chuyện của nhóc sau." Ám Chi Linh chỉ người trong gương nói.
Thư Thư gật đầu, điều khiển quyển sách bay tới trước mặt Tinh Mạc Già.
"Chủ nhân, Thư Thư có cách để giải quyết triệt để những mặt trái này."
Quyển sách tự mở ra, phiên đến trang thứ năm, thuật pháp in trên đầu trang sáng lên.
"Thiện Ác Lưỡng Quang Giao..." Tinh Mạc Già lẩm bẩm đọc.
"Chủ nhân, học cái này." Thư Thư nói
Tinh Mạc Già đọc những dòng chú thích về thuật pháp Thiện Ác Lưỡng Quang Giao, chú thích kì thực rất ngắn gọn, nhưng lại giải thích rất rõ ràng công dụng của thuật pháp này.
Dùng thiện lương làm gốc, quét dọn tà ác.
Bổn nguyên mà đứng, thân chính thần thanh.
Truyền bá thiện lương, giám sát tà ác.
Nếu vi phạm, tất diệt trừ.
"Thiện Ác Lưỡng Quang Giao." Hai tay Tinh Mạc Già kết ấn, lưỡng đạo quang mang màu đen trắng xuất hiện hai bên trái phải của y.
Chúng dần dần lan rộng ra, bao trùm toàn bộ mặt trái trong hành lang này.
Hai đạo ánh sáng trắng đen giao hòa với nhau, hòa quyện và gắn bó khó tách rời.
Chúng đi tới đâu là mặt trái bị tiêu diệt tới đó, chỗ những người trong gương đứng vừa rồi bốc lên từng làn khói trắng.
Khói trắng này mang một mùi hương thanh mát và đem đến cảm giác vô cùng thoải mái, dễ chịu, cả người vô cùng khoan khoái, cảm giác bao mệt nhọc đều bị rửa trôi.
Thiện Ác Lưỡng Quang Giao sẽ phán xét thiện và ác, thuật pháp này tiêu diệt cái ác, nhưng cũng sẽ thanh lọc cái ác khỏi cái tốt trong mỗi người.
Tuy sau đó những người xấu sẽ chết nhưng linh hồn của họ sẽ được thanh lọc, họ sẽ mang theo tâm thái thanh thản ra đi.
Nê Đàm trong gương cũng không thể chạy thoát, đến cả những sợi tơ khống chế nó cũng bị Thiện Ác Lưỡng Quang Giao tiêu diệt.
Những kẻ bên ngoài vội vàng muốn rút tơ lại nhưng tốc độ của chúng không nhanh bằng lưỡng quang mang màu đen trắng, cũng không nhanh bằng Tinh Mạc Già.
"Rắc!"
"Phựt!"
Viên đá là giao điểm của những sợi tơ trong cơ thể Nê Đàm trong gương bị Tinh Mạc Già một kiếm chém nát.
Những sợi tơ màu trắng rõ ràng cứng rắn đến nỗi kiếm của Tinh Mạc Già cũng không chém được, còn kháng được thiên phú của y giờ đây bị hai đạo ánh sáng chặt đứt, dần dần tiêu tán.
"Phụt!" Những kẻ điều khiển sợi tơ bị ảnh hưởng bởi Thiện Ác Lưỡng Quang Giao, chúng hộc ra một ngụm máu.
"Thuật pháp này dùng tốt thật, cảnh tượng vừa rồi cứ như thần đang phán xét nhân gian vậy." Tinh Mạc Già cảm thán.
"Đương nhiên rồi." Thư Thư ưỡn ngực nhỏ.
"Người ta là bí bảo thượng cổ vô cùng hiếm có đó, có từ thời các vị thần đó."
"Nhóc rốt cuộc là thứ gì vậy?" Tinh Mạc Già chọc khuôn mặt nhỏ của Thư Thư hỏi.
"Người ta là Thiện Lương Tà Ác Song Thiên Thư!" Thư Thư nói.
"Thư Thư là thuật pháp sinh ra bởi sự giao hòa giữa ánh sáng và bóng tối, chủ nhân đầu tiên của Thư Thư cũng từng bị sa đọa trong hắc ám, nhưng sau đó ngài ấy đã thanh tỉnh, lần nữa hướng tới cái thiện, vậy nên đạt được sự tán thành của Thư Thư.
Chủ nhân cũng là người như vậy, vậy nên Thư Thư cùng chủ nhân kí khế ước."
"Thiện Lương Tà Ác Song Thiên Thư là một quyển sách viết rất nhiều các thuật pháp liên quan đến ánh sáng và bóng tối, có riêng cũng có chung, rất thích hợp với cậu." Ám Chi Linh nói.
"Nhưng điều kiện để đạt được sự tán thành của Thư Thư chính là phải có sự giao hòa giữa cả ánh sáng và bóng tối."
"Nhưng tớ có phải người như vậy đâu." Tinh Mạc Già khó hiểu.
Y là thành viên của trận doanh Ác Thần, làm gì có chuyện bản thân y giao hòa giữa ánh sáng và bóng tối chứ.
"Đúng là vậy, nhưng tớ cảm nhận được khí tức của Thư Thư nên mới bảo cậu đọc pháp quyết kí khế ước với nó." Ám Chi Linh chọc chọc Thư Thư.
"Nhóc nói đi, tại sao lại muốn kí khế ước với Mạc Già?"
Thư Thư bị chọc rất không vui, nó nhăn mày, bĩu môi nói: "Vì chủ nhân cũ của người ta là một tên b.iến thái! Thư Thư mới không muốn ở cùng hắn nữa! Thư Thư muốn có chủ nhân mới!"
Tinh Mạc Già và Ám Chi Linh hai mặt nhìn nhau.
Chủ nhân cũ của tiểu khí linh này sẽ không phải là chủ nhân lĩnh vực này đấy chứ?
"Tại sao một NPC lại có được một bí bảo như Thư Thư?" Tinh Mạc Già thắc mắc.
Ám Chi Linh: "Nói thật thì tớ cũng không quá hiểu biết về Khu Vực Chết Chóc, tớ chỉ biết về mặt ngoài thôi, còn những chuyện sâu hơn thì tớ cũng không rõ.
Cái này cậu phải hỏi chủ hệ thống."
"Chủ hệ thống sẽ trả lời chứ?"
"Sẽ, chủ hệ thống chắc chắn đứng về phía người Trái Đất các cậu." Ám Chi Linh cười.
"Chúng ta nên đi tìm những người khác thôi."
Tinh Mạc Già gật đầu, hỏi Thư Thư: "Nhóc có thể tìm được đồng đội của ta không?"
"Nếu trên người họ có khí vị của chủ nhân thì Thư Thư tìm được."
"Ta cùng bọn họ có tách ra mấy ngày, khí vị chắc cũng nhạt đi rồi, vậy vẫn tìm được chứ?"
Thư Thư gật đầu: "Có thể!"
Nó cảm nhận khí vị trong không khí, đang muốn chỉ đường cho chủ nhân mới thì bên tai lại vang lên một giọng nói vô cùng chán ghét mà nó đã nghe suốt bấy lâu nay.
"Đừng tự b.iến bản thân thành chó dẫn đường như vậy chứ, có tôn nghiêm một chút đi."
Thư Thư quay đầu sang chỗ phát ra tiếng nói, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, cố sức chuyển biểu cảm thành hung ác: "Liên quan gì đến tên b.iến thái như mi chứ! B.iến coi!"
Người kia cười nhẹ: "Ta tới đây để dẫn đường cho chủ nhân mới của mi đấy, để cảm ơn cậu bé này đã giúp ta thoát đi phần nào sự khống chế của những sợi tơ đáng ghét kia."
Nam nhân từ trong bóng tối bước ra, vẻ ngoài của hắn rất trẻ, còn trẻ hơn cả Diêm La và Asmodeus, trông cũng chỉ lớn hơn Tinh Mạc Già ba bốn tuổi.
Hắn có một đầu tóc trắng cắt ngắn gọn gàng, khuôn mặt cực kì xinh đẹp, có chút không phân rõ giới tính, đôi mắt dựng đồng màu vàng kim, mặc một thân trắng tuyết gồm sơ mi trắng, cà vạt trắng và quần đùi màu trắng.
Khí chất của hắn thanh lãnh, hơi mang vẻ lạnh lùng băng giá, nhìn qua không dễ tiếp cận.
"Người như tên này sao lại là đại diện của tội đồ đố kị?" Tinh Mạc Già hỏi nhỏ.
Ám Chi Linh nhỏ giọng nói: "Tớ cũng không hiểu nữa, phải là người khác đi đố kị anh ta chứ?"
Vẻ ngoài xinh đẹp không ai bằng, khí chất cũng hơn khối người, không biết khả năng và học thức thế nào nhưng chỉ bằng túi da này thôi cũng khiến vô số kẻ phải đố kị điên cuồng rồi.
Người như này tại sao lại là đại diện của đố kị chứ?
Nam nhân hơi khom lưng: "Tôi tên Nial Lor, đại diện cho tội đồ đố kị, hân hạnh được gặp.
Cảm ơn hai người đã giúp tôi thoát đi phần nào sự khống chế của những sợi tơ kia."
"Đi nào, tôi mang hai người đi tìm đồng bạn của mình." Nial cười híp mắt nói.
Tinh Mạc Già và Ám Chi Linh nhìn nhau.
Thư Thư nói: "Hai người yên tâm, tuy tên này không phải hạng tốt lành gì nhưng hắn tuyệt đối sẽ không lấy oán báo ân đâu."
Nial vẫn tươi cười chờ Tinh Mạc Già và Ám Chi Linh quyết định, thấy hai người đi về phía mình, hắn làm động tác mời rồi đi phía trước.
Hai người đằng sau giữ một khoảng cách nhất định với hắn.
Tuy Nial có ý tốt nhưng dù sao cũng là bệnh nhân nguy hiểm cao có chỉ số b.iến thái cao chót vót, vẫn không nên tới gần thì hơn.
Nhóm đi lấy hóa chất để tạo bom gồm Isaac, Gail và Ekaterina, họ cũng bị