《Chuyên gia về bom.》
"Tích tắc, tích tắc."
"Ace nói đúng, tiếng tích tắc càng ngày càng lớn." Sakura nghiêng tai lắng nghe.
Tinh Mạc Già nghe ngóng một lúc, mày dần nhíu chặt lại.
"Trong hành lang này cài đầy bom." Y nói.
Y đi tới bức tường đối diện, chạm nhẹ tay vào.
Ngạc nhiên chính là tay y cư nhiên xuyên qua tường, Tinh Mạc Già sờ so.ạng một chút, sau đó như tìm được thứ gì mà nắm bàn tay lại.
Chỉ nghe "rắc" một tiếng, bức tường xuất hiện vết rách, sau đó ngày càng lan rộng, cuối cùng sụp xuống.
Thấy thứ ẩn giấu đằng sau bức tường, mọi người hít một ngụm khí lạnh.
Bom, bức tường này gắn đầy bom, gắn đến kín mít, không một kẽ hở.
"Đây có lẽ là một loại lá chắn mang Quang nguyên tố vô cùng nồng đậm, lá chắn này cực dày, nếu không sẽ không thể ngăn lại Lưỡi Hái Trầm Mặc của anh." Sherly nói.
"Vậy..." Yến Mạc Thù cũng sờ s.oạng trên tường một chút, sau đó hủy đi lá chắn bên ngoài, không ngoài dự liệu trên bức tường này cũng gắn đầy bom.
"Khung cảnh này kinh khủng quá." Sakura nói.
"Em chưa từng nhiều bom thế này."
"Cây Nhỏ, em phá được không?" Yến Mạc Thù hỏi.
Tinh Mạc Già gật đầu: "Được thì được, nhưng nhiều quá, em sợ không kịp."
"Không sao, bọn chị giúp em." Ekaterina nói.
"Loại bom này đơn giản, bọn chị phá được."
"Nơi này để bốn người phá đi, những người còn lại cùng em đi tìm xem còn nơi nào có bom nữa hay không.
Hãy cẩn thận, đây không phải một lĩnh vực mà là lĩnh vực trọng điệp."
Mọi người gật đầu: "Ừ."
"Đêm Đêm, đi thôi." Tinh Mạc Già kéo tay Yến Mạc Thù.
Yến Mạc Thù cười cười gật đầu: "Ừ, mình đi thôi."
Tinh Mạc Già vừa đi vừa cảm nhận xung quanh.
Lĩnh vực trọng điệp này cho y cảm giác rất mẫu thuẫn.
Lĩnh vực thứ nhất ẩn chứa ác ý vô tận, lĩnh vực thứ hai tuy cũng có ác ý nhưng lại mang theo nồng đậm tò mò và hứng thú, và y có thể chắc chắn nó hướng về phía y.
Cái thể chất thu hút b.iến thái chết tiệt này!
Đi được một lúc, Tinh Mạc Già nói: "Từ chỗ này trở đi tất cả đều có bom, chúng ta tách ra đi, sẽ nhanh hơn."
Mọi người gật đầu tán thành.
Sherly: "Anh và Sakura đi hướng Đông."
"Vậy anh và em đi hướng Bắc." Isaac túm thí luyện giả xếp hạng bảy, là một nữ loli đáng yêu nhưng kì thực đã hai mươi tư tuổi, đến từ Nga - Lyudmila Francisco.
"Vậy anh và hai người còn lại đi hướng Tây được chứ, Đêm Đêm?" Tinh Mạc Già hỏi.
"Một mình em có ổn không?" Yến Mạc Thù lo lắng hỏi.
Tinh Mạc Già cười: "Không sao đâu."
Y đợi cho mọi người đi hết rồi đi về hướng Nam.
Hành lang âm u, trên trần là ánh đèn lấp lòe, trong cả hành lang dài rộng như vậy chỉ vang lên mỗi tiếng bước chân của Tinh Mạc Già.
Thanh Thiên sớm đã núp cơ thể béo tròn run lẩy bẩy vào sát gáy chủ của mình, cố gắng thu nhỏ sự tồn tại của mình, Tinh Mạc Già có vẻ không sợ, vô cùng bình tĩnh bước đi, bước chân vững vàng, hô hấp và nhịp tim cũng không loạn.
Hành lang dài dường như vô tận, phía trước tối tăm không chút ánh sáng khiến người ta có cảm giác đi vào rồi sẽ không trở ra được.
Đi ước chừng nửa tiếng, Tinh Mạc Già dừng lại.
"Ra đi, anh đi theo tôi lâu lắm rồi đấy." Tinh Mạc Già nói.
Không có ai trả lời, cũng không thấy ai xuất hiện.
Tinh Mạc Già rút kiếm, đầu cũng không ngoảnh lại điều khiển kiếm chém về phía sau.
"Keng!"
Thanh kiếm bị thứ gì đó hất bay, sau đó một thân ảnh từ trong bóng tối bước ra.
Nam nhân một thân tây trang đen, cúc áo đóng đến nút cuối cùng, đeo một cái cà vạt đỏ tươi không hợp với tây trang đen.
Tóc dài buộc sau gáy hất qua vai, từng sợi tóc màu xám khói rũ xuống trước ngực, trên sống mũi gác một cái kính gọng vàng, nhờ vậy khiến cho đôi mắt cùng màu tóc vốn chứa đầy ác ý và thú tính nhu hòa đi một chút.
"Em phát hiện khi nào?" Nam nhân cười ôn nhu hỏi.
"Anh đã theo dõi tôi sau khi tôi thoát khỏi phòng tạm giam." Tinh Mạc Già nói.
"Tôi nghĩ mình đã ẩn núp rất kĩ, sao em vẫn tìm ra được vậy?"
"Cái đó à, tôi không nghĩ mình phải nói điều này với một kẻ sắp chết đâu." Tinh Mạc Già quay người lại, giơ kiếm lên chỉ vào nam nhân nói.
Nam nhân ngẩn người, sau đó bật cười: "Em cho rằng em giết được tôi?"
Tinh Mạc Già gật đầu: "Được chứ.
Mặc dù tôi không muốn ra tay cho lắm, nhưng giết chủ nhân lĩnh vực là cách thoát khỏi lĩnh vực nhanh nhất mà, đúng không."
Y vừa dứt lời đã xuất hiện đã hiện trước mặt nam nhân tây trang, kiếm trong tay không chút do dự chém xuống.
"Keng!"
Nam nhân không chút hoang mang giơ tay cản lại.
Đáng ngạc nhiên chính là chỉ bằng tay không, hắn đã cản được kiếm của Tinh Mạc Già, trên tay còn không có một vết xước.
"Hửm? Da dày nhỉ." Tinh Mạc Già có chút hứng thú nói.
"Nhưng anh biết không, dùng tay không mà không có phòng hộ gì để cản lại kiếm của tôi là một quyết định cực kì sai lầm đấy."
Nam nhân không nói gì, thủ thế chuẩn bị đánh trả thì cảm thấy tay vừa cản kiếm có chút lạ, hắn cúi đầu nhìn thì thấy bàn tay xuất hiện đầy đường đen sẫm màu, bao trùm gần hết cả bàn tay.
Nam nhân ngạc nhiên: "Đây là...!"
"Thiên phú của em không phải Nguyên Tố?"
"Tôi có nói thiên phú của mình là Nguyên Tố đâu." Tinh Mạc Già nhún vai.
"Không ai có thể sở hữu hết tất cả các nguyên tố, có thiên phú là các nguyên tố thì cũng chỉ sỡ hữu được nhiều nhất ba loại thôi."
"Có lẽ anh không biết, những kẻ từng đấu với tôi mà không có phòng hộ gì đều chết rất thảm.
Và anh sẽ trở thành một trong những kẻ đó."
"Không phải em nói nên bảo toàn thực lực sao?" Nam nhân hỏi.
"Ồ, cái này anh cũng nghe được sao.
Đúng là tôi có nói vậy, nhưng tôi đâu có nói tôi sẽ bảo toàn thực lực chứ." Tinh Mạc Già vô cùng vô tội nói.
"Em muốn để bản thân đứng trên đầu ngọn sóng?"
"Tôi luôn đứng trên đầu ngọn sóng.
Mà anh hình như không ngạc nhiên với nội dung cuộc nói chuyện của bọn tôi."
"Không hề, lý do thì em hẳn là đoán được rồi."
Tinh Mạc Già cười: "Đúng nhỉ."
Nam nhân nói: "Không cười được thì đừng cười, ít nhất là lúc này."
"Ồ, vậy anh nói đi, anh muốn chết kiểu gì, người chết mới giữ được bí mật." Tinh Mạc Già thu lại nụ cười, lạnh mặt hỏi.
Nam nhân này biết còn