《Mỗi người cố gắng.》
Tinh Mạc Già khó chịu nhấc mi mắt, y vẫn đang sốt, cả người nóng bừng, đầu xoay mòng mòng, cảnh vật trước mắt xoay thành hình xoắn ốc, còn rất nhòe.
Y nhắm tịt mắt lại, không muốn để mấy hình ảnh đã nhòe lại còn xoắn hết lại với nhau này dung nạp vào bộ não gây khó chịu cho cái đầu đáng thương của mình.
Cổ họng y bỏng rát, khô khốc, cứ như đã mấy ngày liền y không có một giọt nước vào người.
Tinh Mạc Già nhổm dậy, sờ soạ.ng trên cái tủ nhỏ đặt ở đầu giường, cầm lấy bình nước tu ừng ực.
Khó chịu quá.
Tinh Mạc Già nhíu mày.
Dị ứng gì đó thật chán ghét mà.
Y vô tình sờ vào túi quần, thấy nó cộm lên, lôi ra thì thấy là mấy ống tiêm tự động epinephrine và mấy viên thuốc dị ứng khác.
Tinh Mạc Già: "..."
Phải rồi, mình vẫn luôn chuẩn bị sẵn để phòng ngừa bất kì trường hợp ngoài ý muốn nào, nhưng ban nãy khó chịu quá, đầu óc mơ mơ màng màng chả nghĩ được gì, quên mất bản thân có chuẩn bị sẵn thuốc, lại đi hao phí tinh thần lực sử dụng Hộp Cứu Thương Đa Năng.
Đầu óc y vẫn còn choáng váng, cất thuốc lại vào túi quần, ngã ngửa ra giường.
Một tay y gác lên che mắt, hơi thở rối loạn, thở hổn hển nằm trên giường.
Tiêu rồi, lại chìm vào biển sâu rồi.
Cũng may đã thoát ra khỏi bóng tối, biển sâu vẫn tốt hơn so với bóng tối nhỉ.
Ít ra ở đó có Đêm Đêm chưởng quản biển sâu và Lance mặt dày theo vào.
Tinh Mạc Già mơ hồ nghĩ.
Thần vị Tà Thần nằm trong trái tim y lặng lẽ tỏa ra thần lực, thần lực này dần dần dung hợp với linh lực vốn có của Tinh Mạc Già, từ từ chuyển hóa linh lực thành thần lực.
Viên đá hình đôi cánh đen ngày càng khảm sâu vào trái tim thanh niên ngân phát tử mâu, linh hạch trong đan điền mơ hồ có biến đổi.
Huyết mạch của y đột nhiên sôi sục dữ dội, những đường vân màu bạch kim xuất hiện khắp cơ thể, máu màu đỏ tươi hơi phai nhạt đi màu sắc vốn có, chuyển thành màu vàng, một màu vàng kim lộng lẫy, tuy nhiên chỉ mới đổi màu một chút ít nên máu của Tinh Mạc Già vẫn là màu đỏ thẫm.
Hư ảnh cửu vĩ hồ màu trắng với đôi cánh sau lưng hiện ra, một đôi cánh đen xuất hiện trong hư không bao trùm lấy cả Tinh Mạc Già và hư ảnh cửu vĩ hồ, hình thành một cái kén màu đen tuyền.
Sức mạnh của mặt trăng, mặt trời và các vì sao cuồn cuộn không ngừng bao phủ lấy kén, tiến vào cơ thể thanh niên ngân phát tử mâu nằm trong đó.
Yến Mạc Thù đang quét nhà đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía phòng ngủ.
Huyết mạch sắp tiến hóa hoàn toàn sao? Không chỉ vậy, em ấy đang dần trở thành Tà Thần.
Cũng không biết là trở thành Tà Thần hay trở lại làm Tà Thần nữa.
Buổi tối là thời khắc đi săn của tang thi, nhưng hôm nay tất cả tang thi trên thế giới từ có ý thức đến không có ý thức đều đồng loạt dừng lại công việc mình đang làm, nhìn về phía nơi Tà Thần đang ở.
Trong đôi mắt của chúng từ vô hồn đến những cảm xúc phong phú khác dần dần biến đổi thành sùng bái cuồng nhiệt.
Đến cả tang thi vương như Bùi Kinh Thế cũng không nhịn được mà xuyên qua cánh cửa gỗ nhìn Tinh Mạc Già với ánh mắt điên cuồng và sùng bái.
Sùng bái Tà Thần nói riêng và các Ác Thần nói chung, đó là thiên tính của tất cả những sinh vật hắc ám.
Trật Tự ngồi vắt vẻo trên cây cao, mặt không biểu cảm quan sát hết thảy những sự vật sự việc có trong thế giới mình cai quản.
Vị khách mới tới có chỉ số may mắn âm vô cùng này dường như là một nhân vật không thể dây vào.
Chỉ hy vọng khi y ra tay có thể hạ thủ lưu tình một chút, đừng để thế giới này sụp đổ là được.
Còn đâu y muốn làm gì thì làm, Trật Tự cô quản không được.
Mặt trời dần ló dạng ở phía Đông, một ngày mới lại bắt đầu, tuy tận thế đã bắt đầu được hai mươi tư năm, hẳn là những người còn sống sót đã thích nghi được với hoàn cảnh ác liệt của tận thế nhưng bầu không khí vẫn luôn u ám, ảm đạm, dù bầu trời cực kì quang đãng cũng không thể khiến tâm trạng người sống tốt lên.
Hai mươi tư năm, người sống mạnh lên, tang thi cũng mạnh lên, hơn nữa số lượng còn vượt xa so với người sống.
Môi trường ngày càng khắc nghiệt, vẫn chưa thấy được cải tạo tốt lên tí nào, chỉ có ngày càng kém đi, rất nhiều đất đai không thể trồng trọt được nữa, nguồn nước đa phần đều bị ô nhiễm không thể dùng được, nước trở nên cực kì khan hiếm.
Đồ ăn thì phe sinh mệnh vẫn có, các loài thực vật các căn cứ sống sót cố gắng lưu giữ, cải tạo đất để trồng và thực vật trong rừng sinh mệnh hoặc mọc ở bìa rừng là thức ăn chính của người sống, người sống bây giờ ăn thực vật là chủ yếu, thịt rất hiếm, chả mấy ai ăn được.
Bây giờ hoàn cảnh môi trường ngày càng khắc nghiệt, thực vật cũng không sống nổi, đồ ăn bắt đầu cạn kiệt, người sống đã bước nửa bước về phía trước trên bờ vực diệt vong.
Trốn trong nhà kho của căn cứ sống sót lớn nhất, Lucia Black cau mày ngồi gặm bắp ngô chín già được luộc chín, tay cầm cốc nước luộc thi thoảng lại uống ngụm do ngô có hơi cứng, nhai không được hoặc mắc nghẹn.
Thân phận anh mang lại là một tội phạm bị truy nã trong căn cứ, hiện tại chỉ có thể trốn chui trốn lủi khắp nơi.
Anh thì chỉ biết võ phòng thân, đánh một hai người còn được chứ cả đám người bao vây thì anh đánh không nổi, chỉ có nước khoanh tay chịu trói.
Tuy thân phận hiện tại là tội phạm nhưng nó cũng đem lại lợi ích lớn cho Lucia.
Anh mở điện thoại ra, ấn vào mục album, bên trong có hơn chục tấm hình mới chụp, nội dung lại là một bí mật động trời, dù không quá đầy đủ nhưng chỉ cần những thứ này bị lộ ra thì sẽ gây náo loạn toàn thế giới.
Chính nhờ những tấm ảnh này mà Lucia đã thay đổi nhiệm vụ chính của mình, từ trả lời biến thành tang thi rốt cuộc là tốt hay xấu thành đi tìm nguyên nhân tận thế diễn ra.
Về cơ bản, hẳn là trả lời câu hỏi sẽ dễ hơn, nhưng nếu làm nhiệm vụ mới này thì phần