《Thiết kế số mệnh của thần.》
Tang thi người sói chờ Tinh Mạc Già và Ekaterina nói chuyện gần một tiếng, quân đoàn tang thi cũng nghỉ ngơi gần một tiếng.
Mãi đến khi sắp hết sáu mươi phút, Tinh Mạc Già và Ekaterina mới kết thúc cuộc nói chuyện, cả hai và Tinh Lan, Ám Chi Linh trở lại nơi nghỉ chân.
Ekaterina đối với việc ở chung với nhiều tang thi như vậy có chút không quen, Mirala cũng thu liễm chút tính tình vì quân đoàn tang thi có rất nhiều tang thi mạnh hơn nó, đặc biệt còn có sự có mặt của tang thi vương Bùi Kinh Thế.
Tuy qua Tinh Mạc Già họ đã biết tang thi vương không hề đáng sợ như trong tưởng tượng, ngược lại rất gần gũi thân thiện nhưng trước mặt vương giả, Ekaterina và Mirala vẫn không tránh khỏi căng thẳng, đặc biệt thân là tang thi như Mirala.
Tang thi vương có sự áp chế tuyệt đối đối với các tang thi khác.
Cho dù tang thi vương thực lực yếu đi chăng nữa nhưng chỉ cần có chữ vương, tất cả tang thi đều sẽ không chút do dự bán mạng vì tang thi vương, tuyệt đối không trái lệnh của tang thi vương.
"Đêm Đêm, anh cho chị Alexsandia chút đồ ăn đi, cả nước nữa." Tinh Mạc Già nhào vào lòng Yến Mạc Thù, dùng giọng điệu mềm mại nhẹ nhàng nói.
Yến Mạc Thù bị manh cho sắp tan chảy rồi.
Blake, Tinh Tà, Tinh Lan, các Nguyên Tố Chi Linh, Yến Mạc Thù, Lancelot, Nguyễn Nguyệt và người nhà của Tinh Mạc Già đang xem video ký lục cũng bị sự dễ thương này tấn công cho đứng không vững.
Quân thủ vệ Rạng Đông và một nhà thượng tướng Albert cũng không ngoại lệ.
Phải biết là ngày thường Tinh Mạc Già vẫn luôn là một bộ lạnh nhạt, không để ý thế sự, chả mấy khi biểu lộ cảm xúc, đặc biệt là sau khi bị lũ quý tộc thượng lưu của nền văn minh cấp cao lấy mất một phần cảm xúc, khuôn mặt tuyệt mĩ của y càng ngày càng ít có cảm xúc.
Những hình ảnh y làm nũng thế này hiếm lắm đấy.
Blake, Tinh Tà và Tinh Lan cảm thấy ghen tị khi người nhà của Cây Nhỏ nhà họ, Ám Chi Linh, Yến Mạc Thù, Lancelot và một nhà thượng tướng Albert lại có thể thấy được hình ảnh nhãi con trắng trắng mềm mềm làm nũng.
Người nhà của Tinh Mạc Già, Ám Chi Linh, Lancelot và một nhà thượng tướng Albert tỏ vẻ họ cũng rất ít khi thấy nhãi con nhà họ làm nũng, vì Tinh Mạc Già trời sinh tính tình lạnh nhạt, lúc nào mặt cũng chả có tí cảm xúc nào, số lần làm nũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Yến Mạc Thù tỏ vẻ anh mất trí nhớ, không nhớ nổi khi Cây Nhỏ khi làm nũng là như thế nào.
Anh véo nhẹ má thanh niên ngân phát tử mâu: "Có phải chỉ khi nào em có chuyện nhờ anh thì mới làm nũng không? Ngày thường có thấy em dùng giọng điệu này nói chuyện với anh đâu, toàn là một bộ lạnh nhạt bất cần đời."
"Dù sao em cũng đã mười sáu tuổi rồi, đâu còn bé bỏng gì nữa." Tinh Mạc Già lè lưỡi.
Y đã mười sáu tuổi, đã là học sinh cấp ba, còn sắp lên lớp mười một rồi, còn là nam nhi đầu đội trời chân đạp đất nữa chứ, ai lại đi làm nũng như khi còn nhỏ.
Y cũng ngại lắm chứ bộ.
"Vậy anh có cho không?" Tinh Mạc Già hỏi.
"Tất nhiên có cho." Yến Mạc Thù sủng nịch nói.
"Anh tích trữ rất nhiều, cho đi một phần cũng chả sao cả."
Tinh Mạc Già quay đầu nói với Ekaterina: "Chị đưa nhẫn trữ vật cho anh ấy đi."
Ekaterina tháo xuống hai cái nhẫn trữ vật đưa cho Yến Mạc Thù, mở quyền hạn cho anh.
Yến Mạc Thù nhận lấy, sau đó một đồ ăn trút xuống cả hai nhẫn trữ vật, chất đầy luôn.
Dù sao anh cũng tích rất nhiều, tích từ lúc tận thế vừa xảy ra cơ, sau khi tận thế bắt đầu còn thường xuyên đi đánh cướp các siêu thị lớn trên thế giới, cũng rất hay lẻn vào các căn cứ sống sót và rừng sinh mệnh kiếm chút đồ ăn nước uống, vậy nên lâu dần đồ ăn anh tích chất đầy mấy cái không gian liền, tang thi có thiên phú liên quan đến Không Gian nguyên tố thường xuyên bị Yến Mạc Thù lôi cổ ra đi chế mấy cái không gian nhỏ cho anh.
Hơn nữa hai cái nhẫn trữ vật này cũng chỉ có diện tích năm trăm mét vuông, chất đầy cũng mới chỉ rút bớt một lượng nhỏ đồ ăn anh tích.
Còn nếu sau này đồ ăn hết thì anh lại đi đánh cướp ở căn cứ sống sót và rừng sinh mệnh là được.
Sinh Mệnh đứng đằng xa nhìn nãy giờ nhìn ra được ý định của Yến Mạc Thù, giật giật khóe miệng.
Nghe nói tiểu ác ma trước khi tới Khu Vực Chết Chóc là một cảnh sát toàn tâm toàn ý vì nước vì dân, sao sau khi mất trí nhớ rồi lại thành dân trộm cướp thế kia.
Đi ăn cướp còn rất thành thục nữa chứ.
Trật Tự và Hủy Diệt cười trên nỗi khổ của Sinh Mệnh.
"Hai đứa cười cái gì?" Sinh Mệnh làm bộ tức giận hỏi.
Hủy Diệt che miệng: "Tụi em có cười đâu."
Nhưng khóe mắt cong cong của cô đã bán đứng cô.
Sinh Mệnh kì thực cũng không giận gì, chỉ là làm bộ thôi.
Trật Tự hiếm khi không chú ý tới nấm mà nhìn chằm chằm vào điện thoại.
Hủy Diệt thấy lạ, thò đầu lại: "Em xem gì thế?"
Sau đó cô thấy một đống ảnh chụp Tinh Mạc Già với chín cái đuôi hồ ly bông xù to tướng, đôi tai nhọn trắng muốt và đôi cánh to tướng sau lưng, ảnh chụp mới nhất là ảnh Tinh Mạc Già nhào vào lòng Yến Mạc Thù làm nũng.
Không chỉ có ảnh của Tinh Mạc Già mà còn có cả ảnh của chim mập Thanh Thiên.
Hủy Diệt: "..."
Phải rồi, Tiểu Trật Tự ngoài nấm ra thì còn rất thích những thứ bông xù mềm mại, nói thẳng ra là cuồng lông nhung.
Tai, đuôi và cánh của Tinh Mạc Già hoàn toàn đánh thẳng vào trái tim Tiểu Trật Tự.
Lông của chim mập hai màu trắng đen cũng vậy.
Trật Tự chống cằm cười: "Sau khi nhóc ấy tiến hóa huyết mạch xong chắc chắn sẽ là bé hồ ly lông xù xù."
Sờ lên nhất định rất đã tay, ôm chặt vào lòng chắc chắn còn thoải mái hơn nữa.
"Chim nhỏ của Tinh Mạc Già cũng thật đáng yêu, lông xù ghê luôn, còn bóng loáng mượt mà, chắc chắn được chăm chút rất cẩn thận, sờ lên nhất định rất thích."
A, đôi chủ tớ nhà này đều là lông xù xù, thật sự khiến cô yêu thích không buông.
Sinh Mệnh và Hủy Diệt cảm thấy nếu bây giờ Tiểu Trật Tự có thể hiện thân trước mặt người khác thì nhất định đã sớm nhào lên loát mao của Tinh Mạc Già và Thanh Thiên rồi.
Trật Tự vẫn đắm chìm trong suy nghĩ tràn đầy lông nhung mềm mại: "Theo suy đoán thì hình thái tiến hóa của Yến Mạc Thù là mèo nhỉ, nhất định cũng rất đáng yêu và mềm mại."
Giờ lại thêm một nạn nhân nữa là Yến Mạc Thù, cũng may là huyết mạch của tiểu ác ma mới chỉ tiến hóa đến bước giữa, chưa hiển lộ ra tai và đuôi mèo, nếu không sợ là Tiểu Trật Tự sẽ không khống chế được bản thân mà hiện thân mất.
Sinh Mệnh và Hủy Diệt nghĩ.
Đối với một kẻ cuồng lông nhung, đống lông xù xù ở ngay trước mặt mà không được sờ là chuyện đáng sợ nhất.
"Chị đi nhắc nhở phe sinh mệnh