Tháng 6 năm 20x9, thành phố A, nhà họ Hoắc.
Trên bàn trà phòng khách có một tấm ảnh chụp, ánh mắt Hoắc Thành chỉ thoáng dừng lại trên tấm ảnh, vẻ mặt vẫn như mọi khi, anh ngẩng đầu nhìn Hoắc Đình Tiêu.
“Đây chính là Thẩm Oản Doanh, năm nay 23 tuổi, bằng tuổi con đấy. Khi còn nhỏ các con đã gặp nhau một lần rồi, còn nhớ không?” Có lẽ vì đột nhiên bàn chuyện hôn sự với con trai nên giọng điệu của Hoắc Đình Tiêu có chút mất tự nhiên. “Ông nội bảo con ngày mai đi gặp mặt con bé.”
“Vâng.” Hoắc Thành khẽ gật đầu, không nói gì thêm nữa. Anh vẫn rất kiệm lời, Hoắc Đình Tiêu thấy anh như thế cũng không cảm thấy có gì khác thường.
Có điều, dẫu sao chuyện này vẫn là chuyện cả đời của Hoắc Thành, ông muốn nghe thêm ý kiến của Hoắc Thành: “Ba biết con vừa về nước, ông nội đã sắp xếp cho đi xem mặt ngay là có hơi gấp gáp. Ngày mai con đi gặp Thẩm Oản Doanh xem sao, nếu con không muốn kết hôn, ba sẽ kiên quyết từ chối chuyện này với ông nội con, sẽ không ép con đâu.”
“Vâng.” Hoắc Thành vẫn đáp như thế, giọng điệu và vẻ mặt chẳng thay đổi gì nhiều so với vừa rồi.
Hoắc Đình Tiêu thoáng bị nghẹn lời, hai giây sau mới tiếp: “Vậy, không còn chuyện gì nữa thì con lên lầu nghỉ ngơi đi. Cuộc hẹn ngày mai đừng đến trễ.”
“Con biết.” Lần này Hoắc Thành nói được hai từ. Lúc rời khỏi, anh tiện tay cầm theo tấm ảnh của Thẩm Oản Doanh đặt trên bàn đi.
Ngày hôm sau, nơi gặp mặt được chọn ở Thiên Hạ Cư, ông nội của Hoắc Thành đặt phòng cao cấp nhất cho bọn họ.
Hoắc Thành đến sớm hơn Thẩm Oản Doanh, sau khi anh đi vào phòng thì ngồi yên trên vị trí của mình, im lặng chờ. Không bao lâu sau, Thẩm Oản Doanh cũng đến. Hoắc Thành ngồi đối diện với cửa phòng, cô vừa kéo cửa ra, anh lập tức nhìn thấy cô.
Thẩm Oản Doanh mặc một chiếc váy liền thân màu đỏ mang nét cổ điển. Để kết hợp với phong cách của váy, mái tóc của cô cũng được búi theo kiểu cổ. Khuôn mặt cô nhỏ nhắn, dù kiểu tóc này không thể góp phần làm nổi bật gương mặt cô bao nhiêu nhưng trông vẫn rất xinh đẹp.
Khi nhìn thấy Hoắc Thành ngồi ở trong phòng, Thẩm Oản Doanh có chút ngạc nhiên sau đó liền nhanh chóng nở một nụ cười khéo léo lịch sự với Hoắc Thành, mang theo chút áy náy nói với anh: “Xin lỗi Hoắc tiên sinh, tôi đến trễ.”
“Không, là tôi đến sớm.” Hoắc Thành đứng lên, chờ Thẩm Oản Doanh đi vào, ngồi xuống xong, bản thân anh mới trở lại chỗ ngồi trước đó của mình.
Người phục vụ cầm thực đơn đến, Hoắc Thành để Thẩm Oản Doanh chọn đồ ăn. Sau khi chọn xong, hai người bắt đầu nói chuyện về lần gặp mặt duy nhất khi còn nhỏ kia, tuy không khí có chút xấu hổ nhưng tóm lại cũng không bị tẻ nhạt. Từ nhỏ Hoắc Thành đã ở nước ngoài, còn Thẩm Oản Doanh là du học sinh, thế nên cả hai cùng trò chuyện về chuyện học tập, sinh hoạt ở nước ngoài.
Chờ đến sau khi đồ ăn được dọn lên, Thẩm Oản Doanh mới cười hỏi Hoắc Thành: “Hoắc tiên sinh, tuy chúng ta đã gặp nhau một lần khi còn nhỏ nhưng hôm nay mới xem như lần đầu tiên hai chúng ta chính thức gặp mặt nhỉ? Về chuyện liên hôn, anh có cảm thấy thời gian quen biết của chúng ta quá ngắn không?”
Hoắc Thành khẽ nâng mắt nhìn cô, đáp lại một câu: “Không hề.”
---
Tháng 2 năm 20x3, nước M, Hoắc Thành mười bảy tuổi mở mắt ra.
Máy tính đang mở, trên màn hình là ảnh chụp một nữ sinh.
Đầu óc Hoắc Thành trống rỗng hai giây, sau đó anh mới ý thức được chuyện bản thân đã trở về năm mười bảy tuổi.
Anh đã trở về thời điểm này hai ngày rồi nhưng vẫn có chút chưa thích ứng được.
Anh không nhớ rõ vừa rồi tại sao mình lại ngủ, trước khi ngủ anh đang xem Weibo của Thẩm Oản Doanh.
Hôm nay là sinh nhật mười bảy tuổi của Thẩm Oản Doanh, cô đã đăng một bức ảnh đang cầu nguyện trước bánh sinh nhật lên Weibo. Trên ảnh, Thẩm Oản Doanh thành kính nhắm hai mắt, khóe miệng khẽ cong cong trong ánh nến mông lung, nhìn có vẻ tâm trạng khá tốt.
Ngoại hình của cô lúc này trùng lặp với dáng vẻ trong giấc mơ vừa rồi của Hoắc Thành. Trong đầu Hoắc Thành lại vang vọng câu hỏi của cô.
“Hoắc tiên sinh, anh có thấy thời gian quen biết của chúng ta quá ngắn không?”
Không, đương nhiên là không. Bởi vì trong lúc Thẩm Oản Doanh không hề hay biết, anh đã thích cô mười ba năm rồi.
Từ lần đầu tiên gặp nhau khi mười tuổi, đến hai mươi ba tuổi gặp lại.
Còn có Weibo này, không phải là sau khi sống lại Hoắc Thành mới chú ý mà là những năm sống ở nước ngoài, Hoắc Thành vẫn luôn chú ý đến. Tuy thời gian đã khá lâu rồi nhưng Hoắc Thành vẫn nhớ như in ngày hôm ấy, tin tức về Thẩm Oản Doanh đột nhiên xuất hiện trong một nhóm lưu học sinh nơi anh đang ở.
Như là để xác minh điều gì đó, anh nhấp chuột vài cái trên máy tính, tìm được hình ảnh mà anh đã lưu về lúc ấy.
“Sau giờ học, trong một con hẻm nhỏ ở thành phố A, hai nhóm thiếu niên quậy phá hẹn gặp mặt, bầu không khí hết sức căng thẳng. Lúc này, một nữ sinh trung học bình thường đi ngang qua, ném cho bọn họ một cái đề Toán. Hết thời gian tính toán, cả hai đám thiếu niên kia vẫn còn đang vò đầu giải đề.”
Đọc lại tin tức này một lần nữa, khóe miệng Hoắc Thành vẫn khẽ cong lên. Lúc ấy tin tức này chỉ được đăng trên Weibo cá nhân của một bạn học, không ngờ sau đó lại lập tức nổi tiếng trong giới học sinh, ngay cả Hoắc Thành ở tận nước ngoài cũng nhìn thấy được tin tức về Thẩm Oản Doanh trong nhóm.
Không sai, nữ sinh trung học bình thường vừa khéo đi ngang qua lúc đó chính là Thẩm Oản Doanh.
Sau này Hoắc Thành từng nghĩ đến lý do khiến Weibo đó trở nên nổi tiếng, chủ yếu là bởi vì trong đó có ảnh chụp của Thẩm Oản Doanh.
Hiện giờ bài đăng Weibo này vẫn còn đó, nhấp vào xem sẽ thấy được đủ các loại bình luận của mọi người. Thẩm Oản Doanh có trả lời ở bên dưới nên rất nhiều người lần mò theo đó, tìm đến được Weibo của cô.
Thời điểm sự việc này đang “nóng sốt”, số người theo dõi Weibo của Thẩm Oản Doanh có thể sánh ngang với người nổi tiếng trên mạng. Nhưng thời gian trôi qua, sự nhiệt tình của mọi người cũng nguội dần. Người theo dõi Weibo của Thẩm Oản Doanh từ lớp chín đến khi tốt nghiệp như Hoắc Thành thì lại càng ít ỏi chẳng có mấy.
Có điều Thẩm Oản Doanh không biết những chuyện này, cũng như cô chưa từng biết rằng Hoắc Thành yêu cô.
Trong mắt Thẩm Oản Doanh, có lẽ hôn nhân của bọn họ chỉ là một vụ liên hôn thương mại. Sau lần gặp mặt ở Thiên Hạ Cư hôm ấy, chuyện cưới hỏi của cả hai tiến triển rất thuận lợi, không bảo lâu đã đăng ký và nhận giấy chứng nhận kết hôn. Ký ức cuối cùng ở đời trước của Hoắc Thành chính là ngày kỷ niệm kết hôn của anh và Thẩm Oản Doanh.
Ngày kỷ niệm tròn một năm kết hôn ấy, Hoắc Thành đã nhìn thấy người vợ Thẩm Oản Doanh cầm dao đâm vào bụng của anh.
Có một số việc Hoắc Thành nghĩ không ra, ví dụ như tại sao Thẩm Oản Doanh lại làm như thế,