Cuộc đời tôi chỉ gồm hai màu trắng và đen. Từ nhỏ tới lớn, cha mẹ luôn nhìn tôi bằng ánh mắt chán ghét, lạnh lùng đến vô tình. Hài tử vô tri - con nít thì đã biết gì đâu, có lẽ do còn quá nhỏ nên tôi vẫn không hiểu được lý do là vì sao. Sau này lớn hơn một chút, đến tuổi cấp sách tới trường thì tôi mới dần nhận ra được, mới bắt đầu hiểu được tại sao cha mẹ lại không thích tôi đến vậy, thậm chí là chán ghét, mặc kệ tôi là do cả hai sinh ra.
Tất cả bởi vì vẻ ngoài của tôi!!.
Khuôn mặt tôi không thể gọi là xinh đẹp nhưng cũng được tính là thanh tú ưa nhìn, nhưng tất cả đều bị cái bớt đen to tướng ở nửa bên mặt trái che khuất. Đừng nói người ngoài nhìn thấy sẽ bị dọa choáng váng đến ngay cả bản thân tôi cũng chẳng dám soi gương nhìn khuôn mặt mình.
Mẫu giáo – tiểu học – trung học rồi đến cả cao trung, tôi mãi mãi chỉ một bóng một hình, làm bạn với cô đơn, làm bạn với chính bản thân mình. Không một đứa trẻ nào chịu làm bạn với tôi, không có một đứa trẻ nào chịu cho tôi chơi cùng, thậm chí bọn chúng còn không chịu ngồi chung bàn với tôi nữa là. Tôi thầm nghĩ nếu có thể bọn chúng còn chẳng chịu hít thở chung một bầu không khí với tôi, thậm chí ước rằng tôi biến đi cho khuất mắt bọn chúng. Nhẹ nhàng nhất thì chỉ là chê cười, nói xấu chỉ trỏ linh tinh. Còn khó nghe hơn nữa thậm chí chửi mắng nguyền rủ đủ điều. Dù rằng từ đầu tới cuối bản thân tôi chẳng làm gì bọn chúng cả... Nhưng tôi cũng quen rồi mà nói thật thì dù muốn không quen cũng không thể. Tôi chẳng thể làm gì được, tôi bất lực.
Nhưng mà người ngoài thì vẫn chỉ là người ngoài, bọn họ chẳng nuôi nấng tôi ngày nào, cũng chẳng cho tôi được gì cả vậy tại sao tôi phải quan tâm đến bọn họ nói gì chứ. Đúng vậy!!! Tôi mặc kệ, không thèm để tâm. Những người duy nhất làm tôi băn khoăn chính là cha mẹ tôi. Tôi đã từng hi vọng, đã từng cầu mong cả hai liếc mắt xem tôi một tý, một tý ti thôi cũng được, chỉ cần một chút ánh mắt dịu dàng, thương tiếc của cả hai dành cho tôi, chỉ cần cả hai nói với tôi một câu giản đơn là:
"Con gái à, mặc kệ người ngoài nói thế nào đi chăng nữa. Con vẫn luôn là con gái ngoan của cha mẹ."
Nhưng đáng tiếc, đời thì chẳng bao giờ như mơ, tôi chờ đợi, tôi trông ngóng, tôi mong đợi từng ngày từng giờ cho tới cả khi tôi đã tốt nghiệp cao trung, tôi vẫn không đợi được câu nói đó. Nực cười nhất là, gương mặt này là do chính bọn họ cho tôi, bản thân tôi có được lựa chọn chăng. Đáng lý ra là tôi nên hận bọn họ mới đúng, nhưng hiện tại mọi thứ đều ngược lại.
Nhận được bằng tốt nghiệp, tôi lầm lũi cúi đầu nhanh chóng bước ra khỏi phòng học. Hôm nay là ngày cuối cùng trong cuộc đời học sinh của chúng tôi, vậy nên để kỉ niệm khoảnh khắc đáng nhớ này mọi người cùng nhất trí mở một buổi vũ hội tốt nghiệp, mà còn là loại vũ hội bí ẩn nhất – vũ hội mặt nạ. Đương nhiên là sẽ chẳng ai mời tôi tham gia, tôi đã sớm đoán được điều này. Mà cũng phải thôi từ trước tới nay tôi có bao giờ tham gia mấy cái hoạt động tập thể này đâu. Mà theo nguyên văn của lớp trưởng là:
"Xấu xí không phải là lỗi của cậu, nhưng nếu dọa chết người thì đó chắc chắn hoàn toàn là do cậu sai." Dù gì tôi cũng quen một mình rồi, cũng chẳng sao, không cần để ý quá nhiều.
"Họ Ngải?!...Ê...ê..... bộ chết rồi hay sao, kêu muốn rát cổ họng cũng không nghe thấy!!" Có giọng nói bực dọc từ phía sau lưng vọng lại, hình như là gọi tôi, ngữ khí có vẻ rất khó chịu.
"Xin lỗi, tớ đang suy nghĩ chút chuyện nên không nghe thấy cậu gọi, tìm tớ có chuyện gì không?"
Xoay người, mắt nhìn mũi, mũi nhìn chân, tôi vẫn cúi đầu thật sát sợ sẽ dọa người ta. Biết sao giờ!!! haizzz
Đập vào mắt tôi là một đôi giày thể thao Addidas màu đen, đây là model mới nhất vừa mới tung ra trên thị trường, rất quen, gặp ở đâu