Bởi vì thân phận đặc biệt, lại trong khoảng thời gian cực kỳ nhạy cảm nên Kỳ Tử Hi đã hạ lệnh không cho phép tôi ra khỏi doanh trướng, nói một cách phủ phàn chính là một loại biến tướng giam lỏng. Sao cũng được, tôi chẳng có ý kiến gì về việc này, cứ ngoan ngoãn đợi thôi. Nhưng tôi vẫn kiên quyết không cho quân y tới gần bản thân, mỗi ngày tự tay thay băng, bó thuốc.
Miệng vết thương lành rất nhanh, loại thuốc bột này quả nhiên là thứ tốt. Mặt ngoài vết thương đã kết vảy, độ khủng bố đạt chỉ số cao nhất, level maximum. Đến nỗi gã sai vặt mỗi ngày đến đây đưa cơm lúc nào cũng cúi gằm mặt xuống, tới lui vội vàng. Tôi biết, hắn sợ nhìn thấy khuôn mặt của tôi.
Mỗi đêm nằm trên giường tôi đều cố gắng phát âm tập nói từng chữ chậm rãi, thử tự nói chuyện với bản thân, dần dần tôi thực sự có thể nói chuyện trở lại được, dù rằng âm thanh rất nhỏ, vụn vặt từng chữ một, nhưng như vậy đã tốt lắm rồi.
Đã bốn ngày trôi qua, Kỳ Tử Hi chẳng đến thăm tôi lấy một lần, tôi đoán có thể cô quá bận. Tối hôm thứ năm, trong khi đang say giấc tôi bỗng giật mình bừng tỉnh bởi một trận tiếng vang.
"Ai?" Đôi mắt rất nhanh thích ứng với không gian tối tăm xung quanh, tôi lờ mờ nhìn thấy một bóng người đứng trước giường mình.
"Tôi." Giọng nói trầm đục, khàn khàn, dường như cố tình đè thấp giọng nói, là Kỳ Tử Hi.
"Có....chuyện à?" nhẹ giọng dò hỏi, từng câu từng chữ thoát ra bên môi. Cô nàng này lại lén lén lút lút, nhất định chẳng phải chuyện tốt lành gì. Thở dài một hơi không thành tiếng, tôi định bước xuống giường châm nén.
"Đi theo tôi, nhanh lên." Cô nắm chặt tay tôi kéo vội ra bên ngoài.
Trong lòng không khỏi càng thêm hoang mang nghi hoặc nhưng tôi vẫn nghe theo tùy ý cô nắm chặt tay tôi kéo đi. Kỳ lạ là binh lính canh giữ bên ngoài doanh trướng dường như không nhìn thấy tôi và cô đi ra. Rất nhanh, chúng tôi đã ra khỏi đại doanh, một đường đi về hướng bắc, nhưng có vẻ cô cũng không có ý định dừng lại, cứ không ngừng nắm chặt tay tôi kéo đi. Tôi không vui, có chuyện gì vậy chứ????
"Đi.... Chỗ nào??" Dùng hết sức gồng lại, kéo chặt cái người vẫn đang không ngừng băng băng lao về phía trước, cố chấp hỏi cho rõ ràng.
"Sắp tới rồi.... đi nhanh lên!!!" Không chút kiên nhẫn quay đầu liếc nhìn tôi một cái, cô lại kéo tôi đi tiếp.
"Không..... đi!!" Giận dỗi cố chấp đứng yên tại chỗ, tôi muốn một câu trả lời.
"Được rồi, dẫn cô đi xem một điều thú vị, rất nhanh sẽ tới nơi, ngoan, nhanh lên!!" Nhẹ giọng dỗ dành, thái độ của Kỳ Tử Hi thật sự dọa tôi, đầu óc choáng váng, tôi lại bị cô kéo đi tiếp.
Trước mắt một dòng suối nhỏ bị ánh trăng chiếu rọi phiếm ra từng ánh sáng màu bạc huyền bí, giống như một dãy ngân hà thu nhỏ. Nước suối trong khe, chảy nhẹ nhè luồn lách qua từng viên đá cuội, róc ra róc rách như tiếng nhạc làm lòng người bất giác bình lặng, an lòng. Bên cạnh dòng suối là một mảnh ruộng hoa, rậm rạp chi chít từng khóm hoa không tên, hương thơm của nó ngào ngạt ngọt ngào theo gió thoang thoảng xung quanh.
Tôi cứ như vậy ngây ngốc bị Kỳ Tử Hi nắm tay kéo đi tới bên cạnh dòng suối. Trong lúc bản thân tôi còn đang bị cảnh đẹp trước mắt làm cho ngây ngốc, cô đã chạy nhanh về phía ruộng hoa, sau đó lại thấy cô ôm một bó hoa tươi mà bước ra. Cứ như vậy tôi lại đờ người ra ngây ngốc nghe cô nhỏ giọng thỏ thẻ bên tai:
"Tớ thích cậu."
Đôi mắt của cô thật đẹp, rạng rỡ như ánh sao sáng ngời trên bầu trời, đẹp đến mức tôi như bị lạc trong ánh mắt ấy, giống như lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô ở vũ hội.