Sắc mặt của Hướng Diệu trắng bệch, môi run nhè nhè, đôi mắt biết cười lúc này đây tràn đầy vẻ kinh dị khó tin.
"Sao Nàng có thể tàn nhẫn với ta như vậy?" vừa nói miệng nàng còn trào ra vài tia máu huyết, bộ dáng của nàng làm tôi càng thêm lo lắng.
Băng Ngọc ném chủy thủ xuống đất, xoay người, ánh mắt lạnh nhạt nhìn về phía tôi. Trong lòng thầm lo lắng, chẳng biết Nàng lại muốn làm gì tôi nữa đây, lại nghe Nàng chậm rãi nói:
"Hướng Diệu, ngươi nghĩ ngươi là ai chứ?"
"Ta là......." Không cho Hướng Diệu cơ hội nói hết câu, Băng Ngọc đột nhiên xoay người đánh mạnh một chưởng vào ngực nàng. Công lực của cả hai tương đương, nhất thời không phân cao thấp.
Mùi hương trong phòng giống như bị đánh tan không ít. Thử cử động tay chân, không giống khi nãy chẳng còn sức lực, đã có thể chầm chậm chuyển động. Nhìn cả hai người đánh nhau khó phân thắng bại, tôi cũng chẳng biết như thế nào can ngăn. Trong lòng không khỏi thở dài, tới lúc này thì mọi chuyện dường như đã vượt khỏi tầm kiểm soát, tôi chẳng thể nào tưởng tưởng tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì. Nếu như có ngày nào đó tôi có thể thoát thân, tôi nhất định tìm một nơi phong cảnh xinh đẹp, bắt đầu một cuộc sống bình yên không giống như hiện tại. Không bao giờ muốn liên quan tới bất kì ai trong số những người này, không bao giờ.
"Ngươi dùng độc?" thất thần trong giây lát, hai người kia đã ngừng đánh.Tay chân của Băng Ngọc mềm nhũn, khụy một bên gối xuống nền đất, bộ dạng có vẻ rất khó chịu.
"Nàng biết rõ, ta vĩnh viễn không bao giờ dùng độc với nàng. Thuốc tê chỉ có hiệu lực trong vòng một canh giờ, thời gian tới tự động sẽ không có gì." Hướng Diệu lắc đầu chua xót, vòng qua người của Băng Ngọc tiến về phía tôi.
Ngay lúc tay của Hướng Diệu gần sắp đụng vào mặt tôi, tôi theo bản năng tránh đi hướng khác. Cứ như vậy, bàn tay của nàng bỗng nhiên ngừng lại trơ trội giữa không trung, vẻ mặt buồn bã, ánh nhìn chợt thấp.
"Ta chỉ là.... Không có gì!! Nàng bị trúng khói mê, cả người sẽ không có chút sức lực nào cả. Chúng ta cần nhanh chóng rời khỏi nơi này, ta có thể ôm nàng được không?" Giọng nói ôn hòa dịu dàng như lúc ban đầu chúng tôi gặp nhau.
Thật đáng tiếc, có lẽ sau ngay từ lúc biết rõ một ít sự việc của nàng và Băng Ngọc, mọi thứ giữa hai chúng tôi đã không còn có thể trở lại như buổi ban đầu, sợ là sau này chung đụng càng thêm xấu hổ.
"Khói mê?? Nàng không có thuốc giải sao?" Thật sự không muốn bị Hướng Diệu ôm.
"Xin lỗi, khói mê này cũng không phải thuốc độc nên chẳng có thuốc giải. Chỉ có thể chờ thời gian sử dụng của dược liệu trôi qua rồi tự tan mất thôi." Hướng Diệu nhỏ giọng nói lời xin lỗi, nàng còn cố gắng nở nụ cười trấn an bản thân tôi.
"Ta biết ~ muội đã nhìn thấy. Muội.....ghê tởm ta??"
Ánh mắt biết cười giờ đây chứa đầy đau xót, tôi mềm lòng:
"Không phải vậy, tỷ đừng nghĩ lung tung, chỉ là... để muội mặc quần áo lại đã."
Đôi mắt biết cười lại ánh lên một tia kinh hỉ, Hướng Diệu quay đầu sang hướng khác chờ tôi mặc xong quần áo mới khom lưng bế tôi lên.
"Nghĩ kỹ,