Cứ như vậy một đường xóc nảy di chuyển, có thể do di chứng của khói mê, tôi cứ hết ngủ rồi tỉnh, hết tỉnh rồi ngủ trong lòng ngực của Hướng Diệu. Tiếng tim của nàng thật thong thả nhưng cũng thật mạnh mẽ, giống như một bài hát ru ngủ vậy. Đột nhiên, tiếng tim đập của nàng trở nên dồn dập, làm tôi giật mình, cơn buồn ngủ cũng biến mất không thấy tung tích.
Trợn mắt ngẩng đầu, chỉ nhận được nụ cười dịu dàng quan tâm của Hướng Diệu.
"Không sao!!" Lúc này tôi mới giật mình phát hiện, xe ngựa không còn di chuyển nữa.
"Sao vậy?" Thật lo lắng có người đuổi theo, tôi hoảng hốt vội hỏi.
"Tin ta, ta nhất định sẽ đưa muội tới nơi an toàn." Hướng Diệu ngừng cười, nghiêm túc trấn an tôi.
"Thiếu gia ~ mọi chuyện đã được lo liệu." Bên ngoài xe ngựa vọng vào một giọng nói già nua.
"Vất vả cho thúc rồi, dẫn đường đi." Hướng Diệu chỉnh sửa lại quần áo, đỡ tôi xuống xe.
Đập vào mắt tôi là một màu xanh biên biếc của một mảnh rừng trúc rậm rạp, mùi trúc thơm ngát, lại nhẹ nhàng lan tỏa khắp cả không gian. Người đánh xe ngựa chẳng thấy đâu. Trước mặt chúng tôi là một vị lão bá tóc bạc hoa râm đang khoanh tay đứng chờ. Lão bá bá mặc một bộ đồ vải bố thô sơ màu xanh lá, bộ dạng thành thật chất phác.
"Xin mời theo ta." Lão bá đi phía trước dẫn đường, chúng tôi bước nhanh theo sát lão bá, từ từ đi ra khỏi rừng trúc.
Bên ngoài mặt trời đã lên cao, từ lúc rời khỏi phòng tới giờ không phải bị Hướng Diệu bế trong lòng thì cũng ngồi trong xe ngựa kín mít, bỗng chốc tiếp xúc với ánh sáng chói chang như vậy, đôi mắt tôi có chút khó chịu. Theo phản xạ tôi giơ tay che đi ánh sáng đang chiếu thẳng vào mắt. Bỗng nhiên một cây quạt giấy xuất hiện trên đỉnh đầu của tôi.
"Mặt trời có chút chói chang, để ta che cho muội, muội giơ tay lên như vậy sẽ mỏi lắm." Hướng Diệu quan tâm săn sóc tôi.
"Cây quạt?? Từ đâu ra?" Thật tò mò, cả tôi và Hướng Diệu đều không có cầm chút hành lý nào lúc rời khỏi sơn trang, vậy thì quạt giấy ở đâu ra chứ??!!!
"Là tiểu nữ lấy cho công tử." Một giọng nói thanh thót của nữ tử vang lên ở phía xa vọng lại.
"Ai đó?" Giật mình vội hỏi, có người đi theo phía sau mà tôi lại không phát hiện, có thể khẳng định người này không đơn giản.
Hướng Diệu cười cười xấu hổ giải thích.
"Là nha hoàn của ta, Thúy Trúc."
Một thiếu nữ đang giấu mình trong bóng râm từ từ bước ra, hơi cúi người thi lễ chào hỏi chúng tôi:
"Nô tỳ là Thúy Trúc, xin chào tiểu thư. Vừa rồi nếu quấy nhiễu đến tiểu thư, xin người thứ tội." Thiếu nữ trước mắt tuổi tác không lớn, khoảng chừng mười bốn mười lăm tuổi. Khuôn mặt trái xoan, đặc biệt đôi mắt to tròn, rất linh động. Khi nàng cười rộ lên, hai bên môi xuất hiện nho nhỏ hai má lúm đồng tiền, rất dễ lấy thiện cảm của người đối diện.
"Thúy Trúc!! Một cái tên hay." Vui vẻ mỉm cười, nếu là người của Hướng Diệu, vậy là người một nhà.
"Công tử, nô tỳ thấy để nô tỳ đỡ tiểu thư vào trong thì tốt hơn." Thúy Trúc mở miệng dò hỏi, ánh mắt nhìn chằm chằm nét mặt của Hướng Diệu, cô nhóc lấy một cái mũ vành từ sau người.
"Ngươi suy nghĩ thật chu đáo!!" Hướng Diệu nhận lấy mũ vành, định đội lên cho tôi, nhưng lại không biết vì sao lại do dự. Tôi biết nàng đang sợ tôi tự ái, làm bị thương tự tôn của tôi, haizzz, cái tên này, cứ suy nghĩ lung tung suốt ngày không mệt sao!!!
"Giúp muội đội lên đi, vừa hay có thể che nắng." Nhanh chóng tìm cớ cho nàng bớt suy nghĩ lung tung, như vậy chẳng cần nhiều lời mọi người đều có thể hiểu rõ.
"Muội..." Hướng Diệu nhẹ nhàng đội mũ sa lên đỉnh đầu, lại giúp tôi cột hai dải lụa trắng dưới cổ, tạo thành một cái gút, độ chặt vừa phải, không làm tôi đau cũng không làm nón bay mất.
"Cứ gọi là Nguyệt Nhi!!" Thấy nàng cứ do dự không nói hết câu, tôi tự động tiếp lời.
"Ừ... Nguyệt Nhi ~ trong chốc lát nữa đây chúng ta sẽ tới nhà của Hồ bá bá. Bá bá vốn là người hầu của nhà ta, nhưng tuổi tác của bá bá lại lớn nên trở lại đây dưỡng lão. Mà Thúy Trúc sau này sẽ theo hầu bên cạnh muội, núi rừng hoang sơ điều kiện sống không tốt như trong thành thị được, nhưng hiện tại chỉ có thể tạm chấp nhận như vậy, muội phải theo ta chịu khổ rồi." Đôi mắt biết cười mang theo vẻ buồn bã áy náy.