Sau khi trở về, Hướng Diệu cứ lui cui bận rộn ở trong phòng bếp nấu thuốc. Ba ngày này tôi đều đúng giờ sáng trưa chiều uống một chén thuốc lớn, khổ không thể tả. Thúy Trúc luôn túc trực đứng bên cạnh trông chừng, chờ tôi uống hết chén thuốc cô nhóc sẽ đưa cho tôi một viên kẹo đậu phộng. Cô nhóc nói kẹo này là do thiếu gia cố ý mua về cho tôi, ngậm trong miệng, có thể xua tan vị đắng chát của thuốc.
Ngày thứ tư, Thúy Trúc nhìn thấy tôi uống xong chén thuốc lớn như hằng ngày, rồi lại đưa một viên kẹo cho tôi, giống mấy ngày trước, nhưng sau đó cô nhóc không cầm chén rời đi như thường ngày mà mỉm cười vui vẻ nói:
"Thiếu phu nhân, đây là liều thuốc cuối cùng. Một lát nữa thiếu gia sẽ đến thăm và bắt mạch cho người, nếu như sức khỏe của người đã tốt lên thì sẽ không cần lại chịu khổ uống thuốc đắng nữa."
Nghe cô nhóc nói vậy, tôi lập tức thấy nhẹ cả người, vui mừng xiết bao, ngậm viên kẹo vào miệng, khẽ mỉm cười nói:
"Tiểu nha đầu, làm như đau lòng tôi lắm không bằng, chỉ sợ là đang xót thiếu gia nhà cô thì có?!!"
Cứ nghĩ rằng cô nhóc sẽ lập tức cãi lại cho bằng được, ai ngờ cô nhóc không những không cãi, khuôn mặt còn đỏ bừng như trái cà chua, cắn môi trừng mắt nhìn tôi liếc một cái rồi chạy mất.. Nhìn thấy dáng vẻ e thẹn của cô nhóc, tôi có chút lo lắng, chẳng lẽ nói đùa mà........thành thật.
"Nguyệt Nhi ~ để ta bắt mạch cho muội." Hướng Diệu bước đến gần tôi.
"Làm phiền tỷ rồi." Vươn tay, yên lặng chờ đợi kết quả.
Qua một lúc, Hướng Diệu vui vẻ nói:
"Thật tốt quá, Nguyệt Nhi ~ muội có thể yên tâm kê cao gối mà ngủ rồi."
Nhận được kết quả từ Hướng Diệu, biết rằng thương thế trong người đã tốt, tôi cùng rất vui vẻ nhưng chẳng thể nào cười nổi.
"Muội sao vậy?" Dường như nhận thấy sự khác lạ của tôi, Hướng Diệu nhíu mày lo lắng hỏi thăm.
"Không có gì, chỉ là suy nghĩ tương lai một chút, vẫn có chút không yên lòng. Băng Ngọc......." Mấy lời tiếp theo tôi cũng không nói ra.
"Mấy ngày trước đi ra ngoài tìm dược thảo ta có biết được một chút tin tức. Hiện tại tâm phúc đang được lòng thánh thượng chính là công chúa Tử Hi. Không biết nàng ta và Yên Vũ Lâu có mâu thuẫn gì mà hai bên cứ không ngừng xung đột, vẫn luôn giằng co căng thẳng. Hiện tại có thể nói Băng Ngọc ốc không mang nổi mình ốc, chẳng còn tâm trí đâu mà quản ta và muội. Muội không cần quá lo lắng." Hướng Diệu chậm rãi nhớ tới tin tức mấy hôm trước bản thân biết được, từ từ nói cho tôi nghe.
"Công chúa cũng không phải người tốt lành gì, lần này Băng Ngọc chỉ sợ là ~ ~" Nghĩ đến mọi chuyện ở Đông Dương, chẳng có gì khó đoán được tại sao Kỳ Tử Hi lại ra tay với Yên Vũ Lâu.
"Mặc kệ bọn họ. Nguyệt Nhi, khoảng thời gian này thật ủy khuất cho mượi, ngày mai chúng ta liền rời khỏi nơi này." Hướng Diệu dọn dẹp gọn gàng một chút chén thuốc trên bàn, đứng dậy định bước ra khỏi phòng.
"Rời khỏi đây?? Đi đâu?" Nơi này không an toàn sao? Vì sao phải rời khỏi, tôi không hiểu.
"Tranh thủ Băng Ngọc còn đang "bận rộn" ta dẫn muội ra ngoài du ngoạn." Mỉm cười vui vẻ, Hướng Diệu cứ như vậy bước ra khỏi phòng của tôi.
Hôm sau, Hướng Diệu dẫn tôi và Thúy Trúc, rời khỏi biệt viện nhỏ của Hồ bá bá, Hồ bá bá vẫn như ngày đầu chúng tôi gặp. mỉm cười nhân hậu, tiễn chúng tôi đến rừng trúc.
"Hồ bá bá, mấy ngày này thật sự cảm tạ sự chăm sóc của bá bá. " Đứng trước rừng trúc, tôi buông lời cảm tạ cũng như chia tay Hồ bá bá.
"Thiếu phu nhân, thiếu gia, hai vị lên đường bình an." Nói xong Hồ bá bá lại quay sang dặn dò Thúy Trúc:
"Chăm sóc thiếu phu nhân cho tốt ~ đừng làm hỏng việc.!"
Thúy Trúc mỉm cười le lưỡi trêu đùa, làm cái mặt quỷ xong lại nhấp nháy mắt mấy cái đáp lời Hồ bá bá:
"Nhất định hoàn thành sứ mạng, bá bá yên tâm."
Từ biệt Hồ bá bá xong xuôi, ba người chúng tôi lập tức lên đường. Hướng Diệu và tôi cùng cưỡi chung một con ngựa mà trắng, Thúy Trúc lại tự mình cưỡi một con ngựa màu mận chín. Cách làn lụa mỏng từ trên mũ sa rũ xuống, tôi có thể nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài lướt qua chúng tôi một cách mông lung, mờ ảo. Hướng Diệu điều khiển tốc độ của ngựa rất tốt, cố gắng không để tôi khó chịu. Thúy Trúc luôn không ngừng cười cười nói nói, tiếu tít cả một đoạn đường, này cũng góp phần làm cho hành trình của chúng tôi càng thêm náo nhiệt.
Trước lúc trời sập tối hẳn, chúng tôi vừa kịp chạy tới một thị trấn nhỏ, lại dành chút thời gian tìm một quán trọ sạch sẽ, mướn hai gian phòng tốt nhất. Tiểu nhị nhanh chóng dắt ngựa vào chuồng ngựa của quán trọ, chưởng quầy tự mình dẫn chúng tôi lên phòng. Tôi và Hướng Diệu ở chung một phòng, Thúy Trúc ở phòng bên cạnh. Lúc dẫn chúng tôi