Về tới phòng, ngồi bên mép giường đờ người, trong lòng không biết vì sao cứ cảm giác bất an. Thúy Trúc cũng không có trở lại phòng của cô nhóc mà đi theo tôi, im lặng đứng canh bên cạnh. Cô nhóc vẫn đang cúi đầu, không biết suy nghĩ chuyện gì.
"Muội có vẻ quen khá thân với Thu Nguyệt?" Chỉ thuận miệng hỏi thăm, tôi thật sự ghét không khí ảm đạm ngay lúc này.
"Thu Nguyệt tỷ tỷ là người làm lâu năm ở Yên Vũ Lâu, ai mà không biết nàng kia chứ!!" Thúy Trúc trả lời với giọng điệu bướng bỉnh, nhưng vẫn có chút gì đó giả tạo.
"Ta có thể nói là ở Yên Vũ Lâu còn lâu hơn cả nàng, vậy mà muội có biết ta đâu!!" Cầm ngọc trâm trong tay, tôi định búi tóc lên. Lúc nãy nghe những dòng đối thoại của cô nhóc và Thu Nguyệt, tôi đã sớm hiểu rõ mọi chuyện. Cô nhóc này sợ rằng cũng xuất thân từ Yên Vũ Lâu, chỉ là sau lại đi theo Hướng Diệu.
"Thiếu phu nhân ~ người không tin muội sao?Vậy người tin thiếu gia không?" Thúy Trúc đoạt lấy cây trâm trong tay tôi, thở phì phò hỏi.
Nhìn vẻ mặt trợn tròn mắt, nhất quyết phải nghe câu trả lời, tôi từ tốn mở miệng:
"Nàng đã cứu ta!" Ánh mắt của Thúy Trúc trở nên u sầu buồn bã, biểu tình cũng có chút mất tự nhiên.
"Muội đi ngủ đi ~" Không chút nào chú ý hình tượng, tôi ngáp một cái dài, thúc giục cô nhóc trở về phòng mình.
"Thiếu phu nhân ~" do dự gọi tôi, ấy vậy mà sau đó cô nhóc cũng chẳng nói câu nào, chỉ đứng đó, hai tay không ngừng giày vò góc áo.
"Nha đầu ngốc!! nhanh đi...."Còn chưa nói dứt câu, tôi bèn thấy ánh lửa đong đưa bên ngoài cửa sổ. Tôi và Thúy Trúc vừa mở cửa ra, là hướng đại điện.
"Thúy Trúc, ta cũng không ngủ được, không bằng chúng ta đi xem một chút." Hít sâu một hơi, tôi và Thúy Trúc chạy tới đại điện.
Bên ngoài đại điện đã bị một đám người mặc quần áo đen tuyền vây kín ba bốn lớp. Còn có một đám người mặc quần áo quan binh, giơ cao cây đuốc đúng ở bên ngoài. Thấy tôi và Thúy Trúc chạy tới, một người quan binh nhanh chóng đi về phía người mặc đồ đen bẩm báo. Rất nhanh, người áo đen liền chuyển hướng đi về phía chúng tôi. Tôi cũng không vội, chỉ bảo Thúy Trúc thừa dịp mọi chuyện còn đang rối loạn nhanh chóng giúp tôi cố định búi tóc, cắm ngọc trâm cố định.
"Thuộc hạ phụng lệnh của công chúa, đến đón tiểu thư hồi phủ." Người áo đen cúi người thi lễ, giọng nói trầm ổn, tự nhiên.
"Ta tự biết trở về, không dám lao sư động chúng. Về nói với Kỳ Tử Hi một tiếng, bốn ngày sau ta nhất định đến phủ công chúa gặp mặt."
Tâm trạng không vui khiến giọng nói, ngữ điệu cũng trở nên đông cứng,lạnh lùng.
"Nhưng mà......" Người áo đen rõ ràng rất khó xử.
"Cứ làm theo những gì ta nói, bằng không cho dù có chết, ta cũng không quay về." vẻ mặt nghiêm túc, tôi không hề đùa giỡn.
"Vâng ạ! Thuộc hạ xin phép được cáo lui." Động tác xoay người dứt khoác, lại làm chút cử động, tất cả mọi người xôn xao lui ra ngoài cửa. Chung quanh lại trở về với sự yên tĩnh vốn có, thật giống như tất cả mọi chuyện vừa xảy ra chỉ là một giấc mộng, trang chu hồ diệp chẳng rõ thật hư.
"Nhìn xem có vẻ Thu Nguyệt tỷ tỷ cũng không có nói dối. Thiếu phu nhân ~ người và vị công chúa kia?" Thúy Trúc tò mò đánh giá tôi kèm theo giọng điệu hỏi thăm.
"Ai ở trong đại điện? đi xem một chút." Không đáp lời vấn đề của cô nhóc, phiền thật sự, tôi chưa bao giờ nghĩ tới mọi chuyện liên quan tới Kỳ Tử Hi và tôi.
Nhanh chóng bước vào đại điện, đẩy ra cửa điện, chỉ thấy hai người ngồi trước tượng phật đánh cờ. Một người là Hướng Diệu, người còn lại là chủ trì.
"Thiếu gia, mới vừa rồi nguy hiểm thật."Thúy trúc chớp chớp mắt, giả vờ sợ hãi.
"Thật sao? Vừa mới ta bỏ lỡ chuyện gì nào?" Bộ mặt vô tội nhìn tôi, giống như nàng chẳng biết điều gì vừa xảy ra.
"Không thể nào? Tiếng động lớn như vậy mà ngài và chủ trì không nghe thấy được hay sao?" Thúy Trúc ngạc nhiên nhìn tôi mở miệng hỏi.
"Một khi ván cờ đã bắt đầu, mọi thứ xung quanh đều trở thành hư không, không nghe thấy gì cũng là chuyện bình thường." Chủ trì đặt một viên cờ đen lên bàn cờ, ánh mắt vẫn không chút di chuyển, vừa suy ngẫm vừa giải thích.
"Ai nha ~ đại sư, quân cờ này thật tuyệt diệu!!" Ngón tay cầm cờ của Hướng Diệu dừng giữa không trung, ánh mắt nàng nhìn chằm chằm bàn cờ, ngạc nhiên