Trong phòng yên tĩnh đến lạ, yên tĩnh tới mức tôi có thể nghe thấy tim mình đập lộn xộn trong lòng ngực. Từ đầu đã rõ là sẽ không giấu được Kỳ Tử Hi nhưng vẫn không khỏi ngạc nhiên trước lời nói của cô. Tôi chăm chú nhìn cô, nhưng đáp lại tôi vẫn là một bộ dạng đạm nhiên bình tĩnh, chỉ là trong mắt cô ẩn giấu sát ý tôi vẫn có thể nhìn ra. Sống lưng lạnh cả lên, không lẽ cô định giết tôi??
“Cậu không có lời nào muốn nói với tớ à?” Kỳ Tử Hi nhắm mắt trầm giọng hỏi tôi.
“Cậu còn cần tớ nói gì à?” Tôi cười chua xót, giải thích chính là che giấu, dù tôi có nói gì đi chăng nữa thì cô cũng chẳng tin.
“Không có Nguyệt Liên Ba thì cũng sẽ không có Long Thiên Ngọc. Vị trí kia Nàng ta ngồi không được.” Kỳ Tử Hi mở mắt ra, chậm rãi nói một tin tức làm tôi kinh hãi.
“Còn có chuyện gì mà cậu không biết không?” Thở dài, mạng lưới tình báo của Kỳ Tử Hi thật sự lợi hại. Chỉ thắc mắc là bí mật bị chôn giấu nhiều năm như vậy làm cách nào mà cô có thể tìm ra được.
“Ngải Nguyệt, nói cho tớ biết, cậu sẽ làm gì?” Kỳ Tử Hi hùng hổ dọa người, cô đang làm tôi khó xử.
“Tớ là Ngải Nguyệt, không phải Nguyệt Liên Ba. Cậu nói thử xem, tớ phải làm gì?” nói đông dò tây, đánh thái cực với tôi à, cậu còn non lắm.
“Nếu tớ là cậu, tớ sẽ không làm gì cả.” Kỳ Tử Hi nói ra đáp án mà cô đang nghĩ, cô hi vọng tôi không nhúng tay vào.
“Thân bất do kỷ.” Tôi cũng nói ra đáp án của mình. Những lời này tôi nói đều là thật, chuyện đến nước này chỉ có đi một bước tính một bước, tôi thật sự thân bất do kỷ, chẳng thể nào quyết định trước được bất kỳ điều gì. Nếu như tôi không nhúng tay vào thì Băng Ngọc sẽ chẳng thể nào chứng minh được thân phận của Nàng, sẽ mất đi những gì vốn thuộc về Nàng. Hơn nữa tiểu Thố biết thân phận của tôi, tất nhiên nàng ta sẽ muốn mang tôi về nước. Dù cho tôi có buông tay không làm gì cả thì cũng không có cách nào tránh khỏi trận phong ba sắp tới.
“Ngải Nguyệt ~ uống với tớ một chén đi!” Kỳ Tử Hi xoay người rót hai chén rượu, cô đưa tôi một chung.
“Tốt thôi.” Nhận chung rượu từ trong tay cô, tim tôi thắt lại. Ly rượu có độc, đưa mắt nhìn bầu rượu, thân bình phản chiếu khuôn mặt của tôi, thật quỷ mị.
Bầu rượu kia, trước đây tôi đã từng thấy. Một lần trong yến hội, tiểu Hồng có chỉ cho tôi xem, nàng dùng khăn tay che miệng nhỏ giọng thì thầm nói với tôi:
“Nguyệt tỷ tỷ ~ Bên trong bầu rượu kia có ngăn bí mật, rượu từ bên trong rót ra có thể có độc hoặc không có độc, đúng là kỳ lạ.”
Tôi còn tưởng Kỳ Tử Hi còn nói gì đó nhưng không, cô im lặng nhìn tôi. Thôi đi, dù sao cứ im lặng như vậy cũng tốt. Tôi ngưỡng cổ, uống hết rượu trong ly.
“Ngải Nguyệt, cậu mệt rồi, nghỉ ngơi chút đi.” Giọng nói dịu dàng nhỏ nhẻ, tôi như có cảm giác của kẻ say, cả thân mình mềm nhũn, thoáng cái đã rơi vào một vòng tay mềm mại ấm áp, ý thức cũng dần trở nên mơ hồ.
“Ngủ đi~” Kỳ Tử Hi thủ thỉ bên tai tôi, rốt cuộc màn đêm cũng vây lấy tôi.
Lúc tỉnh dậy tôi thấy mình đang nằm trên giường. Muốn đứng lên nhưng phát hiện cả người mềm nhũn không chút sức lực, ngay cả giơ tay lên cũng không đủ sức. Thật giống như đột nhiên tôi bị tê liệt cả cơ thể, ý nghĩ đó làm tôi sợ hãi đổ mồ hôi lạnh.. Trong phòng có thắp ánh nén, ánh sáng cũng không được tốt lắm. Tôi muốn mở miệng hỏi thăm coi có ai không nhưng lại bị chính mình làm cho sợ hãi một lần nữa, tôi không thể phát ra âm thanh.
Có âm thanh từ xa vọng lại, sau đó có người đẩy cửa bước vào. Ngưới đó đi tới trước giường, nhỏ giọng hỏi thăm:
“Nguyệt tỷ tỷ ~ tỷ tỉnh rồi?”
Là tiểu Hồng, tôi giãy dụa muốn phát ra một tiếng, môi nhấp nháy, nhưng không có âm thanh nào. Tiểu Hồng đồng tình liếc mắt nhìn tôi, vỗ vai trấn an thấp giọng nói:
“Nguyệt tỷ tỷ, tỷ trúng bảy ngày say, qua thời gian bảy ngày mới có thể bình phục như thường được.”
Rốt cuộc Kỳ Tử Hi muốn làm gì? Cô sẽ đối phó bọn người tiểu Thố như thế nào? Băng Ngọc có nguy hiểm không? Trong đầu rối cả lên, nhưng miệng không thể nói, thân thể không thể cử động, tôi chỉ có thể ngoan ngoãn đóng vai thi thể nằm yên một chỗ. Tôi tình nguyện ly