“Hướng Diệu, tỷ ra ngoài với muội tý, Thúy Trúc đệ ở lại đây trông chừng bệ hạ.” Tôi xoay người đi ra ngoài tẩm cung, Hướng Diệu im lặng theo phía sau tôi, không nói lời nào. Tới một chỗ yên tĩnh không bị ai quấy rầy, tôi dừng bước.
“Hướng Diệu, có thể kéo dài bao lâu?” Tôi nhẹ giọng hỏi nàng.
“Dựa vào năng lực của ta và hiệu lực của viên thuốc xoay trời chuyển đất thì nhiều nhất chỉ được hai ngày.” Hướng Diệu trầm giọng trả lời.
Hai ngày? Dù cho có chạy suốt ngày đêm cũng không kịp. làm sao đây?? Suy nghĩ trong đầu rối cả lên, trong nhất thời tôi cũng không biết nên làm thế nào mới đúng.
“Nguyệt Nhi ~ thật là chén cháo do ta nấu….” Giọng nói của Hướng Diệu hơi run.
“Có người tưởng một ná hạ ba con chim. Hướng Diệu, tỷ còn nhớ hình dáng của người tới lấy cháo không?” Tôi chợt nghĩ tới tiểu cung nữ lúc nãy, có chút sáng dạ. Một chén cháo độc có thể giết chết Băng Ngọc, lại nhân cơ hội đổ tội cho Hướng Diệu cũng như chặt đứt ràng buộc của tôi và nước láng giềng. Kỳ Tử Hi ~ nước cờ này cậu tính thật tốt.
“Là một cung nữ, búi tóc sơ rũ, thoạt nhìn còn rất trẻ.” Sau một hồi trầm mặc, Hướng Diệu lên tiếng trả lời.
“Quả nhiên là nàng!” Lúc nãy tôi đã cảm giác là lạ nhưng cũng không biết lạ ở chỗ nào, giờ thì mọi chuyện cũng đã sáng tỏ. Những cung nữ kia nhìn thấy khuôn mặt của tôi cũng không dám ngẩng đầu nhìn, chỉ có một mình nàng ta là dám thản nhiên nhìn, ánh mắt cũng không có chút nào sợ hãi. Nếu đã thành công thì có phải nên rút lui?? Như vậy giờ này nàng đang ở đâu?
“Hướng Diệu nhanh chóng đi tới cổng Đại Đức, nếu nhìn thấy tiểu cung nữ kia nhất định phải bắt được nàng.” Tôi xoay người dặn Hướng Diệu. Muốn ra khỏi cung nhất định phải đi cổng đó, nếu như chúng tôi may mắn có thể vẫn kịp bắt lấy nàng.
“Nguyệt Nhi ~” Hướng Diệu gọi tôi một tiếng vẫn đứng yên tại chỗ.
“Sao vậy? nhanh lên không sẽ không kịp. Tỷ dùng khinh công thì sẽ nhanh hơn muội.” Tôi nôn nóng duỗi tay kéo nàng, nhưng lại bị nàng kéo ngược lại phía sau.
“Hướng Diệu ~ tỷ làm cái quái gì vậy?” Tôi tức giận la to, chuyện này liên quan tới tính mạng của Băng Ngọc.
“Đừng đi!” Hướng Diệu lạnh lùng nói.
Tôi ló đầu từ phía sau nàng nhìn ra, thấy tiểu cung nữ đang đứng trước mặt chúng tôi, vẻ mặt bình tĩnh.
“Ngươi chưa đi!” Thật kỳ lạ, đầu độc rồi lại không chạy trốn, còn tự mình đưa tới của. Bộ ở thời đại này còn có chuyện tự thú dễ vậy à??
“Nô tỳ đợi người.” Ánh mắt của tiểu cung nữ đặt ở trên người tôi, đôi môi đỏ khẽ mở.
“Chờ ta?” Tôi và Hướng Diệu đều tò mò không hiểu, mọi chuyện càng ngày càng kỳ lạ.
“Chuyện đầu độc là do một mình nô tỳ tự làm chủ, không ai sai phái. Hiện tại nô tỳ nguyện ý đền tội, mặc người xử lý.” Tiểu cung nữ chậm rãi quỳ xuống, vẻ mặt bình tĩnh không chút sợ hãi.
Tôi thật sự bị làm cho quay mòng mòng rồi, mọi chuyện là thế nào chứ? Không lẽ đây lại là một âm mưu khác của Kỳ Tử Hi. Tiểu cung nữ này vốn không oán không thù với Băng Ngọc, tại sao lại có thể ra tay đầu độc Nàng? Hành thích vua, chính là tội chết, còn liên lụy chín đời dòng họ thân nhân.
“Từ đâu mà ngươi có được Phụ cốt độc. Chẳng lẽ ngươi là nữ hoàng nước Thiên Di?” Hướng Diệu nói toạc ra mọi thứ, đúng rồi nha ~ sao tôi lại quên mất, đây là bí dược của hoàng gia.
“Thật không nghĩ tới, trong cung đình lại có người nhận biết loại độc này.” Tiểu cung nữ lùi lại, vẻ mặt bình tĩnh, nghiêng đầu cười.
“Người định không bằng trời định. Chủ tủ của ngươi muốn ra tay thần không biết quỷ không hay, đáng tiếc.” Hướng Diệu lắc đầu, vẻ mặt tiếc hận.
“Ngươi chính là độc y, có loại độc nào trong thiên hạ mà ngươi không biết hay không?” Tiểu cung nữ tò mò nhìn Hướng Diệu.
“Không có loại độc nào mà ta không bết, nhưng thật ra có hai loại độc mà ta không thể nào giải được.” Hướng Diệu nói xong liếc mắt nhìn tôi.
“Nói cho ta biết, ngươi và Kỳ Tử Hi là gì?” Tôi vọt tới bên cạnh tiểu cung nữ, nôn nóng hỏi.
“Nếu người đã muốn biết thì đi cùng nô tỳ ra cung đi.” Tiểu cung nữ đứng lên, vỗ vỗ bụi đất dính trên đầu gối, nàng quay đầu nhìn Hướng Diệu.
“Tốt thôi ~ ta đi với ngươi.” Chỉ cần nhìn thấy Kỳ Tử Hi liền có thể lấy được giải dược, Băng Ngọc sẽ được cứu.
“Nguyệt Nhi ~ cẩn thận có bẫy.” Hướng Diệu nhanh chóng chạy tới, muốn ngăn tôi lại. Tiểu cung nữ đột nhiên đánh một chưởng về phía Hướng Diệu, chưởng phong sắc bén, bức Hướng Diệu lùi về sau. Tiểu cung nữ điểm huyệt tôi lại, bế tôi lên, dưới chân điểm nhẹ, nhanh chóng chạy về hướng cổng Đại Đức. Tôi thầm rên rỉ, làm gì mà suốt ngày ai cũng có thể tùy ý ôm tôi vậy???
Không biết từ lúc nào cổng thành đã đổi thị vệ, những người này thật lạ mặt, thấy chúng tôi cũng không ngăn lại. Hướng Diệu đuổi theo ở đằng sau, đang bị thị vệ vây quanh. Trong lòng không yên, nhìn cảnh này không lẽ muốn “Cung biến”?
“Ngủ đi ~ người mệt rồi.” Tiểu cung nữ cúi đầu, thỏ thẻ bên tai tôi, giống như bị thôi miên, tôi dần dần rơi vào giấc ngủ.
Tới lúc tôi tỉnh lại phát hiện bản thân ở trong một căn phòng xa lạ. Muốn đứng dậy mới biết bản thân không thể nhúc nhích. Điểm huyệt chết tiệt!!
“Không thể tự mình giải huyệt à?” Kỳ Tử Hi đẩy cửa đi vào, ngồi bên mép giường nhìn tôi.
Tình cảnh này rất quen. Haizzz~~
“Kỳ Tử Hi ~ cậu có mang theo thuốc giải không?” Nhớ tới Băng Ngọc, tôi lại khẩn trương.
“Thuốc giải? Người chết thì không cần thuốc giải?” Kỳ Tử Hi cúi đầu giọng nói lạnh lùng.
“Ai chết?” Tôi có chút bất ngờ, ngu ngơ hỏi.
“Long Thiên Ngọc đã chết. Tớ đã hạ gấp hai lần lượng thuốc độc, cho dù Nàng thần công cái thế, lúc này cũng nên chết rồi.” Kỳ Tử Hi ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn tôi, tôi bất giác rùng mình. Cô tính thiếu viên thuốc xoay trời chuyển đất của Hướng Diệu, cô nghĩ rằng giờ phút này Băng Ngọc đã chết hẳn rồi.
“Tại sao?” Tôi biết rõ nhưng vẫn cố hỏi, có lẽ còn chút gì đó chờ mong.