Mai Nhi giằng co với Hướng Diệu ở bên ngoài, còn ở trong phòng tôi đang giằng co với Băng Ngọc. Có vẻ hai người này tính nội ứng ngoại hợp ám độ trần thương đây.
“Nếu là tỷ và tỷ ấy đều là tới cứu….” tôi mở miệng nói trước, nhưng lại bị Băng Ngọc che miệng lại.
Tay của Nàng rất lạnh nhưng cũng rất mềm, người già thường nói, tay thon mềm rất có phúc khí. Tôi nhìn thẳng vào mắt của Băng Ngọc, sâu trong ánh mắt Nàng rất phức tạp cũng thật rối rắm.
“Trên đường tới đây ta suy nghĩ rất nhiều. Nếu như ta nói ta đến đây vì muội, muội có đuổi ta đi nữa không?” Băng Ngọc buông tay cúi đầu.
“Vì muội?” Tôi không hiểu ý Nàng đang nói.
“Quá khứ cứ để nó qua đi, chúng ta bắt đầu lại một lần nữa có được không. Tuy rằng ta cũng không rõ ràng giữa Nguyệt Liên Ba và Ngải Nguyệt có gì khác nhau. Nhưng ta sẽ cố gắng, Ngải ~ Ngải Nguyệt.” Cuối cùng Băng Ngọc lắp bắp kêu tên tôi.
Tôi có chút mếu máo mỉm cười, Băng Ngọc vẫn không rõ. Định mở miệng giải thích, bên ngoài vang lên một tiếng rít. Sắc mặt của Băng Ngọc tối sầm, vọt tới bên mép giường bế tôi lên.
“Băng Ngọc.~” Tôi còn muốn giải thích nhưng bị Nàng trừng mắt làm cho im lặng.
“Rời khỏi đây rồi nói.” Băng Ngọc ôm tôi vào ngực, bảo hộ tôi, bay ra bên ngoài.
“Hướng Diệu.” Băng Ngọc hét to. Hướng Diệu liền nhanh chóng chạy tới gần chúng tôi.
“Nguyệt Nhi muội có khỏe không?” Hướng Diệu nhìn tôi đang nằm trong lòng ngực của Băng Ngọc, nhíu mày.
“Tốt cả. Đi thôi!!” Tôi gật đầu với nàng, thúc giục cả hai nhanh chóng rời khỏi.
“Đi.” Băng Ngọc và Hướng Diệu liếc nhìn nhau, cùng chạy về phía cửa sau. Các nàng không phải đơn thân độc mã tới cứu người, bên ngoài còn có thủ hạ tiếp ứng. Những người đó đang cùng người trong sơn trang vây đánh, như vậy không có ai chặn đường chúng tôi.
“Tiểu nha đầu kia đâu?” Tôi chợt nhớ tới Mai Nhi, liền thấy khá kỳ lạ.
“Cô nhóc sợ ta, trốn rồi!” Hướng Diệu mỉm cười, nhẹ nhàng nói.
“Tiểu nha đầu kia có giao thủ với ta.” Băng Ngọc liếc mắt cẩn thận xem xét chung quanh, nhỏ giọng nói.
Hướng Diệu ngẩng người, lại quay đầu nhìn lại.
“Không đúng, chúng ta đi mau.”
Hướng Diệu ở phía trước mở đường, Băng Ngọc ôm tôi đi theo phía sau, trên đường thật sự khá thuận lợi, thuận lợi tới kỳ lạ, từ đường nhỏ rời khỏi sơn trang.
Trước cổng sơn trang có một chiếc xe ngựa, Băng Ngọc ôm tôi ngồi vào trong, Hướng Diệu đánh xe.
“Chúng ta đi đâu?” Tôi hỏi Băng Ngọc, Nàng vẫn ôm tôi không chịu buông.
“Đi thành Hàn Giang, sư phụ của Hướng Diệu đang ở đó.” Băng Ngọc vén nhẹ mành tre, nhìn xung quanh.
“Thật lạ, không có binh lính đuổi theo.” Hướng Diệu dừng xe, cảnh giác nhìn xung quanh.
“Kỳ Tử Hi quỷ kế đa đoan, chỉ sợ có âm mưu gì đây.” Hướng Diệu nhìn tôi, vẻ mặt càng nghiêm túc.
“Nguyệt Nhi, Kỳ Tử Hi có phải đã cho đại phu bắt mạch cho muội?” Hướng Diệu kéo tay tôi, bắt mạch.
“Ừ, cậu ấy đã biết.” Tôi nhớ tới đoạn đối thoại trong lúc mơ màng, có vẻ vấn đề ở đây.
“Chẳng lẽ nàng biết không thể giải được độc nên mới hào phóng tặng muội cho chúng ta. Tay của muội làm sao thế này???” Hướng Diệu phát hiện dị thường, cầm tay tôi lên cẩn thận kiểm tra, vừa nhìn sắc mặt của nàng bỗng nhiên trắng bệch.
“Hướng Diệu.” Tôi biết giấu không được nữa.
Nàng nhẹ nhàng buông tay tôi xuống, quay đầu xuống xe, đi đến một thân cây ven đường, tức giận điên cuồng đánh vào thân cây.
“Cái gì mà không thể giải được? Tay của muội bị sao?” Băng Ngọc kéo tay của tôi, lại thấy nó không chút sức lực.
“Xin lỗi ~ xin lỗi.” Băng Ngọc dịu dàng hôn cổ tay của tôi, nước mắt im lặng rơi.
“Cả hai không cần như vậy. Không phải muội vẫn còn đang yên đang lành ngồi đây sao?” vừa nói hết câu tôi liền hối hận. Hướng Diệu không quay đầu lại mà hét to:
“Tốt, tốt ở chỗ nào, muội nói ta nghe xem??”
“Hướng Diệu ~ Hai người còn giấu ta chuyện gì nữa?”
Băng Ngọc đột nhiên buông tôi ra, ánh mắt Nàng nhìn chằm chằm Hướng Diệu đang đứng dưới tán cây.
“Muội trúng độc, không thể giải được. Không phải Kỳ Tử Hi hạ độc chắc là trúng lâu lắm rồi. Nhưng là không biết sao giờ mới phát độc thôi.” Tôi sợ Hướng Diệu nói ra hết mọi chuyện, đành nhanh chóng cung khai trước. Tình thế cấp bách, cũng chẳng biết nói sao mới đúng, đành nghĩ gì nói đấy vậy. Nhưng nếu thật sự cẩn thận nghiền ngẫm thì những lời nói của tôi sai sót rất nhiều.
“Nguyệt Nhi ~ muội….” Hướng Diệu ngẩng đầu, ánh mắt thản thốt, kinh dị nhìn tôi. Có lẽ nàng không nghĩ tới tôi sẽ che giấu cho nàng.
“Hướng Diệu, thật sự không thể giải được sao?” Tôi không muốn cứ dây dưa mãi chuyện này, nên đành nói sang chuyện khác, nhưng có vẻ tôi đã tìm sai câu chuyện.
Hướng Diệu nghe tôi hỏi thì trầm mặc không nói. Băng Ngọc ngây ngốc nhìn chằm chằm tay tôi, vẻ mặt đau xót mờ mịt vô thố, nước mắt từng giọt từng giọt tràn ra khóe mi lăn dài trên má, lại nhỏ xuống lòng bàn tay tôi, là phỏng trái tim tôi.
“Không sao đâu, không sống tới trăm năm thì cũng có sao đâu? Đời người ngắn ngủi mấy mươi nhưng có được vài ngày vui vẻ đã là hạnh phúc lắm rồi, hiện tại dù chỉ là mấy ngày ngắn ngủi nhưng muội cũng thấy trọn vẹn rồi.” Mục đích là làm dịu không khí căng thẳng lúc này nhưng tôi vừa nói xong có vẻ phản tác dụng, không khí lạnh tới đáy rồi.Haizzz, tôi không phải đứa biết nói chuyện mà.
“Đi tìm sư phụ, nhất định người có biện pháp.” Hướng Diệu nhảy lên xe ngựa, vội giục ngựa lên đường.
“Băng Ngọc, tỷ đừng khóc. Muội không sao mà!” Tôi vụng về an ủi Băng Ngọc, muốn giúp Nàng lau đi giọt nước mắt trên khóe mi, nhưng bàn tay lại chẳng chịu nghe lời.
“Khóc cái gì mà khóc, nàng mong muội ấy chết à??” Hướng Diệu bực mình hét Băng Ngọc.
“Hướng Diệu ~”
Băng Ngọc giống như kẻ vừa bừng tỉnh khỏi giấc mộng, cũng chẳng quan tâm nước mắt còn lăn trên má, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng về phía Hướng Diệu, giọng nói khàn khàn sắc bén.
“Trên cõi đời này có thể sáng tạo ra loại thuốc độc không thể giải được chỉ có hai người.” Ánh mắt của Băng Ngọc làm lòng tôi lạnh lẽo. Nàng nghi ngờ, quả thật lời nói dối của tôi quá mức giản đơn, lại đầy rối rắm.
“Hướng Diệu ~ ngươi biết ngươi đang nói gì không. Nếu giải không được……” Băng Ngọc ám chỉ, ai đều có thể nghe ra Nàng đang uy hiếp Hướng Diệu.
“Nếu không giải được, ta nguyện chôn cùng.” Hướng Diệu cũng không quay đầu mà trả lời, giọng nàng vang vọng trong đêm đen.
“Chôn cùng? Hừ~ không tới phiên ngươi.” Băng Ngọc lại ôm tôi vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên tráng tôi, nhỏ giọng thỏ thẻ. Hốc mắt tôi nóng lên, cúi đầu thật nhanh. Tên ngốc này, sao lại nói vậy chứ, còn nhìn tôi đầy thâm tình là sao?? Tôi có chút hâm mộ Nguyệt Liên Ba
Trên đường đi chúng tôi cũng không trì hoãn nhiều, chạy xe ngựa hết hai ngày thì rốt cuộc cũng tới thành Hàn Giang.
Đón chúng tôi là hai vợ chồng ông lão. Bộ dạng rất dỗi bình thường, quần áo đơn giản, cả hai ở trong một ngôi nhà nhỏ nằm ở vùng ngoại thành, không gian vừa đủ ấm cúng. Trong nhà trừ hai vợ chồng ông lão còn có một người giúp việc tên là Địa Ngưu.
Độc tính trong người tôi rất nhanh thì tái phát, thời gian tỉnh táo càng ngày càng ít, hôn mê lại càng ngày càng nhiều hơn. Mỗi lần tỉnh lại tôi đều có thể thấy Băng Ngọc ngồi canh giữ bên mép giường của tôi, hai tay Nàng nắm chặt bàn tay tôi.
“Tỷ nghỉ ngơi một chút đi ~ tỷ nhìn tỷ xem,mới có mấy ngày mà đã gầy đi nhiều như vậy.” Tôi đau lòng trước vẻ tiều tụy của Băng Ngọc, nhưng Nàng một chút cũng không chịu rời xa tôi, sợ chỉ cần chốc lát đã thành vĩnh biệt.
“Ta hâm nóng cháo, muội uống một chút đi!” Băng Ngọc gượng cười, đứng dậy múc cháo lại bên giường.
Gần đây Nàng thường cười với tôi, đối xử cũng nhẹ nhàng hơn trước rất nhiều, trước kia thì làm gì có chuyện tốt như vậy. Nàng cũng gọi tôi là Ngải Nguyệt, tôi biết Nàng đang thay đổi vì tôi. Nhưng tôi không dám nhận phần tình cảm này của Nàng.
“Hướng Diệu đâu?” từ lúc tới thành Hàn Giang tới nay, Hướng Diệu giống như biến mất khỏi nhân gian vậy, không thấy mốt chút bóng dáng nào của nàng.
“Ngày mai nàng sẽ về.” Băng Ngọc thổi thổi cháo trong chén, múc từng muỗng nhỏ đút cho tôi. Tuy rằng không muốn ăn gì cả, nhưng lại không muốn làm Băng Ngọc buồn đành há miệng nhấm nháp. Cháo trắng, nhàn nhạt, không có chút hương vị, bất giác nhíu mày.
“Ta biết cháo trắng không có vị gì nhưng hiện tại muội không thể ăn thức ăn dầu mỡ. Chờ muội khỏe lại ta mang muội đi ra ngoài ăn, muội muốn ăn gì ta cũng chiều.” Băng Ngọc dụ dỗ tôi, muốn tôi ăn thêm một tí.
“Ta nhớ muội thích ăn sóc cá, đây chính là món sở trường của sư phó ở Hồ Cảnh lâu. Còn có đậu phụ thịt, ba bước hiên hương chính tông. Trước kia muội không thích ăn ngọt vậy mà giờ lại hận không thể ngâm mình trong lu đường. Muội có nhớ không, có một lần ta lấy kẹo đậu phộng chọc ghẹo muội, cả một vại lớn như vậy, vậy mà muội ăn hết nhấp nháy trong vòng một đêm, ta còn lo muội bị sâu răng nữa đó….” Băng Ngọc cứ chậm rãi nhắc lại những kỉ niệm của hai chúng tôi, Nàng nói một hồi tôi mới hoàn hồn, chợt nhận ra đây là từng chuyện từng chuyện mà chúng tôi bên nhau. Vậy mà Nàng đều nhớ rõ.
“Ngải Nguyệt ~ muội còn nhớ khăn tay muội tự thêu không?” Băng Ngọc móc một khối khăn tay màu trắng trong ngực ra, bên trên thêu một con sâu lông xiêu vẹo, không ra hình dáng.
“Tỷ còn giữ à?Muội thêu xấu như vậy!!” Tôi xấu hổ nhìn sang chỗ khác, không dám nhìn khăn tay.Đó là tác phẩm của tôi khi theo sau bọn tỷ muội trong lâu học thêu hoa, có thể nói ở chỗ này tôi chẳng có chút thiên phú nào cả.
“Muội biết không? Trước đây bất kể chuyện gì muội đều nghe theo ta, như bóng như hình của ta. Nhưng cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, muội trở nên cứng đầu hơn, lì lợm hơn lại biết cãi lại ta, bắt đầu thích đấu võ mồm với ta. Chỉ cần muội không thích, muội sẽ cố ý gây rối. Khăn tay vốn dĩ ta muốn muội thêu một con rồng cho ta, vậy mà muội lại cố tình thêu thành sâu. Muội đó ~” Băng Ngọc nghĩ tới chuyện vui, ánh mắt cũng nhu hòa rất nhiều. Tôi nhìn thấy Nàng như vậy, thâm tâm cũng mềm mại rất nhiều.
“Ta không biết vì sao muội lại chán ghét tên của bản thân. Nhưng ta muốn nói cho muội biết, cả đời này, ta sẽ không buông tay muội một lần nào nữa. Muội không phải bóng dáng của ta, muội là người ta yêu thương.” Băng Ngọc cúi đầu hôn lên môi tôi, vẻ mặt nghiêm túc mà nói.
Thì ra từ lâu tôi đã không còn là thế thân, nhưng tất cả không kịp rồi.
Đầu cứ nặng chịt, choáng váng ngủ không biết bao lâu, lúc tôi tỉnh dậy sắc trời đã sáng. Lần này thật bất ngờ là tôi không thấy Băng Ngọc đâu cả. Tò mò, tôi dùng khuỷu tay chống người ngồi dậy, cứ mặc áo trong mà xuống giường, giày có chút lớn, duỗi ra liền mặc vào, nhưng thật ra cũng tiện cho tôi.
Dạo một vòng trong phòng cũng không có ai. Tôi liền đi ra ngoài sân, bên ngoài ánh mặt trời chói chang, ngủ nhiều quá làm mắt tôi không kịp thích ứng mà chảy nước mắt xuống.
“Sao hôm nay lại có tinh thần ra đi dạo vậy?” Ông lão hiền lành hòa ái, đây là sự phụ của Hướng Diệu. Nói thật nếu không phải biết được thì ai có thể nhìn ra người này trước khi thoái ẩn từng nổi tiếng tính tình quái dị. Từng có người đồn rằng ông ta đã móc đôi mắt của một người chỉ vì người đó vô tình nhìn thoáng qua thê tử của ông ta.
“Tiền bối ~ tiểu nữ cảm thấy khỏe hơn nhiều rồi.” Tôi cung kính trả lời, thật sự tinh thần cũng tốt hơn mấy ngày trước.
“Kỳ lạ, tính toán ngày giờ, chẳng lẽ hồi quang phản chiếu…..” Ông lão nhìn tôi một cái lắc đầu không nói tiếp.
Tôi nghe thấy vậy cũng đã hiểu rõ. Hồi quang phản chiếu? chắc là vậy!!
“Dạ xin hỏi Băng Ngọc đang ở đâu ạ?” Tôi nhìn khắp sân cũng không thấy Băng Ngọc.
“Nàng đi tiếp Diệu Nhi, sẽ nhanh trở về. Tiểu cô nương đừng đứng ngoài đây, cẩn thận gió lớn lại cảm lạnh, mau vào trong. Để ta nhờ lão bà giúp cô nương rửa mặt chải đầu mặc quần áo.”
Ông lão giục tôi về phòng. Tôi nhìn vườn hoa nhỏ trong sân, hiện tại đang nở rộ kiều diễm xinh đẹp.
Về phòng lại nhìn thấy một cây trâm cài hình kim phượng nằm yên trên bàn trang điểm. Tôi đã tưởng làm mất nó luôn rồi chứ, vậy mà giờ đây nó lại nằm ngay trước mắt tôi. Ông trời thật khéo trêu người.
“Ai da, sao không chú ý mặc dày một tý, trời đang lạnh đấy. Nhanh lên, ta giúp cô nương xuyên thêm vài lớp áo nữa.!!” Bà lão vừa vào phòng đã nói chuyện rôm rả, tôi nghe vậy mà ấm lòng làm sao. Tôi ngoan ngoãn để bà lão giúp tôi mặc thêm áo ngoài, lại thắt lại dây lưng. Mặc quần áo xong xuôi bà lão kéo tôi ngồi xuống trước bàn trang điểm, gương đồng đã bị hủy từ lâu.
“Vì sao không có gương ạ?” Mặc dù trong lòng đã đoán được phần nào, nhưng tôi vẫn muốn hỏi..
“Do Băng Ngọc chứ còn ai nữa, đứa trẻ đó đối với cô nương là thật tâm.” Bà lão vừa chải đầu, vừa tâm sự với tôi.
“Mọi chuyện đã qua dù cho có muôn vàng khó khăn thì nó cũng chỉ là quá khứ, cô nương coi như nhìn tâm ý lúc này của nàng mà giơ cao đánh khẽ tha cho đứa trẻ đó đi.”
“Bà bà cũng biết chuyện của tiểu nữ và tỷ ấy sao?” Không dám nghĩ tới có