Mai Nhi nhìn cánh cổng chính của thượng thư phòng chậm rãi đóng lại, hôm nay nữ hoàng lại muốn thức đêm phê tấu chương. Nhiệm vụ của ám vệ chính là bảo đảm sự an toàn của nữ hoàng, bản thân nàng dùng thân phận cung nữ theo hầu nữ hoàng như một cách để che giấu tầm mắt của mọi người.
Lại nghĩ tới những chuyện phiền lòng mà gần đây chủ tử nhà mình gặp phải, Mai Nhi nhíu mày suy ngẫm. Sinh ra trong gia tộc đế vương, vấn đề con nối dõi là chuyện cực kỳ quan trọng. Mấy hôm nay các đại thần cứ không ngừng đưa thượng thư thấu thỉnh nữ hoàng nhanh chóng thành hôn. Chủ tử ngoài mặt đáp ứng nhưng vận luôn không có chính thức hạ chỉ. Mai Nhi nghĩ đến đây chân mày càng thêm nhíu chặt. Chủ tử tối qua căn dặn để cho bản thân đi xem xét thử “ Định Nguyệt Sơn trang”, nói thật thì nói đó luôn có người xử lý mọi việc, làm gì cần chính mình lâu lâu lại tự chạy đi chạy về xem xét kia chứ. Cái này chỉ có thể là chủ tử hi vọng có một ngày người kia có thể hiểu rõ mọi chuyện mà quay trở lại thôi.
“Mai Nhi~” Cửa thượng thư phòng mở ra một khe nhỏ, bên trong truyền tới giọng nói của chủ tử.
Mai Nhi nhanh chóng tĩnh tâm không suy nghĩ vẩn vơ nữa, đi tới cửa chờ lệnh.
“ Đi tới dưới chân núi Mông Sơn, nhìn giúp trẫm. Nếu như có tin tức, nhanh chóng báo lại.” Giọng nói của chủ tử giấu kín một chút hi vọng mong manh.
“Vâng ạ.” Mai Nhi thầm ai thán. Lại nữa rồi, chỉ cần mật thám mang về tin tức của người kia thì nhất định bản thân sẽ bị phái đi kiểm tra. Nhưng mỗi lần chỉ là thất vọng quay về, không biết lần này có gặp may không.!!
Nhỏ giọng lên tiếng, một hắc ảnh xuất hiện, là một ám vệ khác.
“Ta phải xuất cung làm nhiệm vụ, ngươi tạm thời thay thế vị trí của ta.” Mai Nhi căn dặn hắc ảnh, lại phân phó một vài điều. Hắc ảnh chắp tay, nháy mắt ẩn vào trong bóng đêm.
Mai Nhi quay về phong thu thập một số vật dụng liền ra cung trong đêm. Nàng tới “Lai khách cư” tìm người, nếu như người kia thật sự ở Mông Sơn, phải hỏi thăm chút tin tức trước đã.
Mới vừa bước chân vào cửa khách điếm, chưởng quầy đang ngồi sau quầy tính toán sở sách, cũng không ngẩng đầu lên mà nói:
“Quá trễ, không còn phòng.”
Mai Nhi thấy thật buồn cười, nếu không còn phòng, vậy mở cửa làm gì?
“Chưởng quầy, ta đã bao phòng số một chữ Thiên, chẳng lẽ ngay cả căn phòng đó ngươi cùng cho thuê luôn rồi à? Chê ta đưa ít bạc quá sao?”
Chưởng quầy vừa nghe thấy vậy liền vội ngầng đầu lên nhìn, thấy người tới là Mai Nhi lập tức mỉm cười vội vàng chào hỏi:
“Ai da~ cô nương tới rồi! Phòng số một chữ Thiên luôn lưu trữ cho cô nương, sao ta dám cho người khác thuê chứ!! Để ta dẫn ngài lên phòng.”
Chưởng quầy đốt đèn lồng dẫn đường lên lầu, lại giúp Mai Nhi mở cửa, tự mình châm nến đốt đèn. Thấy Mai Nhi ngồi xuống còn muốn châm trà rót nước.
“Không cần, ta ở một chút phải đi rồi. Nơi này có thể nói chuyện được chứ?” Mai Nhi vẫy tay, ý bảo chưởng quầy tới gần một chút.
“Dạ cô nương có gì căn dặn, ở đây tuyệt đối có thể nói chuyện.” Chưởng quầy đứng thẳng người hai tay khoanh lại, cung kính trả lời.
“Người kia đang ở Mông Sơn?” Mai Nhi đùa nghịch ấm trà trong tay, nhỏ giọng hỏi. Chưởng quầy lại quản lý chính mật thám ở Mông Sơn, tin tức về người kia, cũng là do hắn cung cấp.
“Đắc Nguyệt Lâu.” Chưởng quầy nhỏ giọng bẩm báo.
“Ừ. Ngươi đi chuẩn bị cho ta một con ngựa có thể chạy đường xa tốt, ta phải đi càng nhanh càng tốt.” Mai Nhi gật đầu, ra lệnh cho chưởng quầy đi chuẩn bị ngựa.
Đắc Nguyệt Lâu? Trong tên này có chữ “nguyệt”, có lẽ lần này sẽ may mắn tìm được người kia. Mai Nhi nhìn ánh nến, sáng sáng tối tối, chập chờn không tắt, lại nhớ tới khuôn mặt của người kia, một người như vậy mà có thể làm