Bởi cái bản tính cố chấp đến lì lợm của tôi, cô ta không còn cách nào khác phải giải thích mọi chuyện một cách đơn giản nhất cho tôi hiểu. Thì ra cô tên là Kỳ Tử Hi, cùng cấp với tôi, là thiên kim tiểu thư của chủ tịch tập đoàn Phong Dương. Cô ta thật sự có một người anh trai song sinh tên là Kỳ Tử Thần, hai người có ngoại hình giống nhau như đúc. Mấy hôm trước nhà của bọn họ bỗng nhận được tin nói có người muốn bắt cóc Kỳ Tử Thần để làm khó Phong Dương. Vì để lẫn lộn tầm mắt của bọn bắt cóc, hai anh em nhà họ Kỳ bắt đầu ăn mặc giống hệt nhau, do đó mỗi ngày người bên ngoài đều nhìn thấy có tới hai Kỳ Tử Thần ở bất đồng địa điểm lúc ẩn lúc hiện. Bọn bắt cóc do vậy mà tức giận, tuân theo quy tắc thà bắt nhầm còn hơn bỏ sót, bọn chúng ai cũng không tha, bắt lấy cả hai người. Trong lúc tình thế hỗn loạn, tính là bản thân xui xẻo Kỳ Tử Hi bị bọn chúng bắt được.
Bọn bắt cóc vì trốn chạy sự truy đuổi của cảnh sát và người nhà họ Kỳ nên dẫn theo Kỳ Tử Hi chạy ra ngoại thành. Sau đó người truy đuổi càng lúc càng nhiều, bọn chúng cùng đường đành dứt khoát trốn vào núi, kết quả là vị tiểu thư họ Kỳ này không biết dùng mưu ma chước quỷ gì, có thể trốn thoát được nanh vuốt của bọn bắt cóc. Sau đó cô ta liền bất kể mọi thứ chạy khỏi tầm mắt của bọn chúng nhưng thể lực con người có hạn, thêm vào khoảng thời gian bị bắt cũng chẳng được đối đãi tốt đẹp gì, thành ra mới xuất hiện tình trạng cô ngất xỉu ven đường vô tình bị tôi bắt gặp cứu mang về.
Cô ta nói bọn bắt cóc có thể xuất hiện bất cứ lúc nào cần tôi giúp cô truyền tin về cho gia đình. Xong việc cô ta sẽ giúp tôi rời khỏi nơi này. Cô còn nói nếu để bọn bắt cóc biết tôi đã cứ cô thì bọn chúng sẽ không chần chừ giết người bịt đầu mối, nên nếu tôi cứ khăng khăng đòi ở lại nơi này thì rất là nguy hiểm. Nghe xong câu chuyện của cô ta, tôi chỉ biết đứng hình đờ người ra, chẳng thể nói năng được gì thêm. Tôi thất tha thất thiểu tìm balo, lục lọi lung tung khắp nơi tìm tìm. Tìm được rồi ~~ haha, không ngờ thứ này lại có tác dụng ngay lúc này, nhanh chóng khởi động máy xem thử coi có sóng hay không, dù gì chúng tôi cũng đang ở trong núi nên không nói trước được. Tiếng nhạc mở nguồn nhẹ nhàng vang lên, màn hình biểu thị hai vạch sóng, đủ dùng, haha, di động thân ái, thật yêu mày!!
"Gọi cho người nhà của cô nhanh đi!!" Tôi đưa di động cho cô ta.
"Cô..... cô không phải người ở đây??" Nhận lấy di động trong tay tôi, cô cảnh giác nhìn về phía tôi.
Cái gì mà ở đây hay không ở đây?? Bộ có bệnh sao, ám ảnh tự kỉ hay vọng tưởng bị hại??? Haizz, đúng là muốn làm người tốt cũng khó.
"Đúng là quý nhân hay quên! Chúng ta đã từng gặp nhau. Bát Giới~~" Bất giác tôi đưa tay sờ vết bớt bên mặt trái.
"Bát Giới??? Cô nói vậy có nghĩa là gì?" Cô ta thật sự không hề nhớ. Haizz người ta thiên kim tiểu thư căn bản chẳng để tâm mấy chuyện nhỏ nhặt như vậy thì làm gì phải nhớ tới dạng khố rách áo ôm như tôi chứ, chỉ có bản thân tôi ngu ngốc cứ nhớ kĩ cô ta.
"Biết cái gì là năm giảng bốn mỹ tam nhiệt ái không?" Đòn sát thủ vừa ra, ai dám nói là nhớ không rõ nữa. Quả nhiên cằm cô ta rớt xuống, há hốc mở mắt to nhìn tôi.
Haha!! Nói thật vẻ mặt ngu ngơ của cô ta cũng dễ thương đấy chứ!!!
"Là cô!! Người đeo mặt nạ Bát Giới tôi hôm đó – là cô sao?!!"
"Exactly!! Sao nào, làm cô thất vọng rồi à. Được rồi, nhanh chóng gọi cho người nhà cô đi!!" Thật sự chẳng muốn vấn vương những chuyện đã xảy ra tối hôm đó, tôi nhanh chóng giục cô gọi điện thoại cho người thân, nên làm việc quan trọng trước đã.
Nhưng người định không bằng trời định!! Ngay lúc cô ta định thông báo vị trí của bản thân, bên ngoài vọng vào giọng nói của thôn trưởng:
"Tiểu Nguyệt, cháu nói có may mắn không, người nhà của cô gái kia tìm tới rồi kìa." Xong đời, "Người nhà" này tuyệt đối chẳng phải thứ tốt lành gì. Ánh mắt chúng tôi bắt gặp nhau, cả hai dường như có chung suy nghĩ. Nhanh chóng lấy ghế gỗ chặn ngang cửa, xong xuôi chúng ta mở cửa sổ, tôi nhảy ra trước rồi đỡ cô ta ra ngoài. Xem bộ dạng xiêu vẹo của cô, tôi cắn răng lớn tiếng nói:
"Leo lên, tôi cõng cô!!" Do dự trong chốc lát, cô ta liền leo lên lưng tôi, vươn hai tay ôm chặt lấy cổ tôi. Nặng quá trời ơi, bình thường cô ăn cái quái gì lớn lên vậy, còn tay chân nữa, dài ngoằn để làm gì không biết, thật vướng víu....
Chạy được một đoạn