Mặt trời ngả bóng về phía tây, ánh chiều tà phủ tràn lan lên mặt biển, lên từng con sóng nhỏ giống như đắp một lớp mật vàng óng ánh trải rộng khắp mấy ngàn dặm. Những cơn gió buổi hoàng hôn mang theo hơi ấm áp thổi qua rừng cây dương trên vách Vạn Nhận Tuyệt Bích, cuốn theo những bông trắng ngập trời bồng bềnh phiêu dạt khắp nơi. Những bông hoa rơi xung quanh, rơi xuống mặt, xuống mũi, đem cho lão cảm giác ấm áp pha lẫn sự ngứa ngáy, khiến lão đột nhiên nhớ đến rất nhiều chuyện khi xưa.
Đây chính là nơi lần đầu tiên lão nhìn thấy biển rộng. Mấy ai biết được thời gian trôi nhanh đến thế, tạo hóa cũng thật trêu người. Thấm thoát thoi đưa, không ngờ giờ phút này lão lại đến ngọn Nam Tế bên bờ Đông Hải này, mà đây cũng chính là ngọn núi cao của dãy Nam Tế Sơn. Những mạch suối từ trên đỉnh núi ồ ạt chảy qua rừng đào bên cạnh rồi lại nhập với nhau thành một dòng nước xiết, lao xuống theo mỏm Long Nha, hình thành nên một thác nước cao vạn trượng với khí thế kinh người. Bởi thế núi quá cao nên khi thác đổ đến lưng chừng núi liền bị gió biển thổi tung tóe đi khắp nơi. Ở đầm Long Đàm dưới chân núi sớm đã không còn nhìn thấy thác nước mà chỉ có thể cảm nhận được mưa phùn li ti khắp trời.
Cảnh vật nơi này vẫn như xưa, cuộc đời như dòng nước cứ chảy mãi không ngừng, mà người thiếu niên tráng chí năm xưa nay đã sớm biến thành một lão già tóc bạc.
Chỉ vài canh giờ nữa thôi là mùa xuân sẽ phải ra đi, còn cuộc đời của mình thì sao? Trong lòng ông lão héo hon trào dâng một nỗi đau thương day dứt. Hoa rơi lả tả, cánh bướm vờn quanh, ráng chiều như lửa, tiếng sóng lao xao... Lão nằm trên bãi cỏ bên sườn núi, lắng nghe tiếng nước chảy bên tai, nhìn những cánh hải âu phía chân trời, trong lòng bình yên như nước lặng.
Ở cách lão chừng bảy thước có một khóm Hải Đường màu ngọc bích diễm lệ. Mặc dù chỉ cách có bảy thước thôi nhưng tay lão lại không tài nào với tới nó được, vậy mà con bướm trắng kia cứ đậu được nhởn nhơ lên cánh hoa Hải Đường.
Mùi hương nồng đậm của bông Hải Đường hòa quyện với hương vị tươi mát từ những ngọn cỏ non, hòa vào làn gió mang theo hơi thở của ánh tà dương tạo thành một thứ mùi kỳ dị, xông từ cánh mũi vào tận sâu trong cõi lòng lão.
Năm Đại Hoang thứ ba trăm lẻ năm, lão ở đỉnh Nam Tế Sơn dùng một kiếm đánh bại Cầm Cổ Cửu Tiên. Nhờ vậy mà tuổi trẻ thành danh, xuân phong đắc ý. Đêm hôm đó, lão cũng ngồi với Đinh Hương tiên tử bên dòng suối nơi đỉnh núi, lão cài một đóa Hải Đường màu ngọc bích mà tự tay lão hái được lên mái tóc Đinh Hương. Nhưng lại bị nàng vứt thẳng vào dòng thác nước. Gốc Hải Đường năm đó liệu có phải chính là đây không? Làn da trắng mềm, hơi thở nóng hổi phảng phất như vẫn còn đọng lại ở đâu đây.
Không nhớ ở rừng dương này còn xảy ra chuyện gì nữa? Lão thảng thốt nhớ lại. Phải rồi, năm Đại Hoang thứ ba trăm hai mươi sáu, lão gặp Linh Cảm Ngưỡng khi đó còn tuổi trẻ khí thịnh. Hai người đấu đến hiệp thứ ba trăm chín mươi hai, cuối cùng lão lấy lá viết bốn chữ "thiếu niên anh hùng" lên lưng của Linh Cảm Ngưỡng, khiến người đó vứt kiếm nhận thua.
Năm Đại Hoang thứ ba trăm năm mươi bảy, lão đứng ben vách núi Long Nha dõi mắt nhìn theo Không Tang tiên tử đi về phía đông đến Thang Cốc. Đêm đó lão đã uống hết chín mươi tám vò rượu, say đến bất tỉnh nhân sự. Hôm sau lão vứt kiếm xuống Long Đàm, một mình đi về phía tây, cũng chưa từng trở lại núi Nam Tế cho đến ngày hôm nay. Vậy là đã hơn hai trăm năm lão chưa trở lại nơi này rồi.
Không ngờ hai trăm năm sau, khi lão vừa trở lại chốn cũ thì cũng chính là lúc Bách Thảo Độc phát tác, chắc chắn là phải chôn thân tại nơi này.
Mà chắc là trời xanh đã có sắp xếp cả rồi. Lão thầm nghĩ vậy, trong lòng cũng nhẹ nhõm nhiều hơn. Có điều lần này đi về phía đông vốn là để làm một chuyện, chuyện này còn chưa hoàn thành, sao mình có thể an tâm ra đi?
Sực nhớ đến đây, bỗng có một con dế nhảy từ trong bụi cỏ ra. Trông nó có vẻ đang rất thích thú, nó dừng lại bên người lão. Lão quay mặt qua, con dế nhìn chằm chằm vào lão, cặp râu dài nhẹ nhàng đong đưa. Một lát sau, con dế ngạo mạn nhảy lên thân lão rồi vọt qua bụi cỏ, nghênh ngang rời đi.
Lão bật cười khanh khách. Hóa ra hiện giờ ngay cả một con dế lão cũng không bằng.
Hai trăm năm trước lão đã vô địch thiên hạ, hàng long phục hổ đâu chỉ tính bằng ngàn. Không ngờ rằng hôm nay nằm bất động không thể nhúc nhích trên đỉnh núi, đến cả một con dế nhỏ nhoi cũng chẳng coi lão ra gì. Thế sự thật vô thường, lẽ đời vẫn luôn vô tâm là vậy. Lão càng nghĩ càng buồn cười, không nhịn được bèn cất tiếng cười lớn.
Tiếng cười hùng dũng oai nghiêm khiến chim rừng kinh sợ bay lên.
Nhưng bỗng nhiên ông lão im bặt, quay đầu dán sát lên bãi cỏ lắng tai nghe ngóng. Có tiếng bước chân truyền đến từ rất xa bên ngoài cánh rừng dương. Khuôn mặt ông lão chợt mừng rỡ, nhưng sau khi nghe kỹ hơn một chút liền thất vọng lắc đầu rồi thờ mặt ra.
Qua một hồi lâu, tiếng bước chân càng lúc càng gần. Một thiếu niên vận áo vải bố lam lũ từ trong rừng bước ra. Thiếu niên khoảng cỡ mười ba mười bốn tuổi, mặt đầy bụi bặm, một đôi mắt tròn to linh động lạ thường, bên hông là một cây sáo trúc xanh cài nghiêng nghiêng sát người. Thiếu niên nhìn khắp nơi xung quanh, sau khi thấy ông lão tóc bạc vận áo tím giống như thần tiên đang nằm trên vạt cỏ đang nhìn chằm chằm vào mình, hắn liền nở nụ cười nói: "Lão tiền bối, vừa rồi là người cười đó ư?" Thiếu niên khắp người lôi thôi lếch thếch, nhưng vừa nở nụ cười lại như rẽ mây tan tuyết, toát lên vẻ oai nghiêm bức người, khiến người khác nhìn thấy rồi thì không thể không yêu thích. Ông lão cười một tràng ha ha. Còn người thiếu niên lại đột nhiên thu lại vẻ tươi cười mà còn hung hăng dọa: "Vậy cũng tốt! Ta vừa mới định bắn rớt mấy con chim sẻ nhưng bị tiếng cười của ngươi dọa cho chúng bay mất! Cuối cùng báo hại ta không còn gì để ăn tối! Ngươi phải đền cho ta!" Ông lão nhìn cảm thấy thích thú, liền cười nói: "Vậy thì đơn giản thôi." Rồi lại bất ngờ cười lớn một tiếng thật dài.
Tiếng cười như sấm vang trên đất bằng, đinh tai nhức óc. Thiếu niên loạng choạng nghiêng ngả không vững, tiếp đó liền ngã phịch xuống mặt đất, sắc mặt tái nhợt, hai lỗ tai rung lên ù ù. Từ trên trời bỗng nhiên có hơn mười con chim sẻ rơi xuống, tất cả đều rơi vào ngực thiếu niên.
Ông lão liếc nhìn về phía hắn cười nói: "Tiểu tử, chỗ này có đủ cho bữa ăn tối chưa?" Thiếu nhiên trợn mắt cứng lưỡi, cứ nhìn những con chim sẻ bị tiếng cười dọa ngất rồi lại nhìn về phía ông lão cả nửa ngày, khuôn mặt vô cùng sửng sốt.
Ông lão nói: "Tiểu tử, bữa tối này cũng có phần ta nữa. Ngươi nhanh đi nướng chúng rồi đưa một ít cho ta nếm thử." Sắc mặt kinh ngạc của thiếu niên dần dần chuyển sang khâm phục cùng ngưỡng mộ. Hắn lặng người hồi lâu rồi hớn hở: "Hay quá, hay quá! Chỉ cần một nụ cười của tiền bối là khiến chim bay hay thú chạy đều gặp phải đại đại tai ương rồi. Không biết nếu tiền bối khóc lên thì sẽ thế nào?"
Ông lão không biết nên khóc hay nên cười nữa, còn thiếu niên lại cười ha hả. Hắn lấy mảnh áo đùm lấy mấy con chim sẻ mang đến bờ sông, vặt lông rửa sạch sau rồi mới nổi lửa lên nướng. Ông lão âm thầm quan sát, thấy thiếu niên kia mặt mũi sáng ngời, vầng trán cao rộng, chân tay thon dài, cốt cách ưu tú hiếm thấy, đúng là một mẫu người trời sinh ra để luyện võ. Lúc này tâm tư của lão chợt động.
Động tác của thiếu niên lanh lẹ, dường như rất tinh thông nghệ thuật nấu nướng. Chỉ sau chốc lát liền có mùi thịt nướng thơm phức tỏa ra. Thiếu niên thấy ông lão không ngừng nuốt nước miếng liền cười nói: "Đừng vội, còn cần phải thêm chút gia vị nữa." Nói đoạn liền đứng dậy bước vào trong rừng cây. Cả ngày hôm nay ông lão chưa được ăn cơm, tuy rằng khắp người cứng ngắc, sắp sửa chầu trời đến nơi nhưng khi ngửi thấy mùi thịt thơm liền không nhịn được cảm giác thèm ăn mãnh liệt.
Sau một lúc lâu, thiếu niên cầm trong tay vài cọng cỏ tươi cùng với một thứ quả dại màu đỏ bước ra từ khu rừng. Hắn bỏ chúng lên một tảng đá rồi nghiền ra thật nhỏ. Kể từ khi ông lão sinh ra đến nay thì đã có hơn phân nửa thời gian dùng vào việc thí nghiệm sưu tầm các loại cây cỏ. Lão chỉ cần liếc mắt một cái đã liền nhận ra hai loại thảo quả mà thiếu niên đang cầm chính là cây Cam Hoa và quả Xích Tiên. Hai loại thảo dược này có vị chua ngọt mà hơi đắng, có tác dụng hoạt huyết dãn gân. Không ngờ thiếu niên kia cũng nhận biết được chúng, trong lòng không khỏi tán thưởng thêm mấy phần.
Thiếu niên phết đều chất dịch màu tím lên trên những con chim đang nướng trên than. Hắn xoay thật đều tay, tức thì bốn phía tràn ngập một mùi hương kỳ lạ. Thiếu niên lấy mấy xâu thịt chim đưa cho Ông lão: "Lão tiền bối, giờ mới là vừa chín tới này." Ông lão liền đáp: "Toàn thân ta không thể cử động được nữa rồi. Ngươi đút cho ta ăn đi." Thiếu niên xé nhỏ thịt ra, đút vào miệng Ông lão, thấy lão ăn như sói ngoạm hổ vồ bèn cười: "Lão tiền bối cảm thấy thế nào?" Ông lão mới vừa cắn một miếng đã thấy cảm giác béo ngậy tràn ra khắp miệng, lại nhai thêm miếng nữa thì càng thấy trong vị ngọt lại hơi có cảm giác chua chua, không giống thịt chim mà tựa như quả mọng. Lão càng nhấm nháp lại càng cảm thấy như có cả ngàn hương vị, chúng biến hóa vô cùng không hề giống như vẻ ngoài. Ông lão khen: "Quả nhiên là rất tuyệt!"
Thiếu niên nói: "Tiền bối, khắp người lão cứng đờ, máu chảy không nhanh nên ta cho thêm hai thứ thảo dược. Thứ nhất là khiến nó càng thơm ngon hơn, thứ hai là để giúp lão cường gân hoạt huyết." Ông lão ngẩn người cười: "Tiểu tử, tầm mắt của ngươi cũng tốt đấy." Thiếu niên cười đáp lại: "Có đi có lại thôi. Nếu không phải nhờ tiền bối cười mấy tiếng thì tối nay ta đã phải ăn không khí mà sống rồi."
Hai người lại nhìn nhau cười lớn. Ăn được một lúc, ông lão bỗng cảm thấy cơn đói lục bục đã dần biến mất mà thay vào đó là một cỗ ấm áp lưu chuyển khắp toàn thân, tay chân dần lấy lại được cử động. Nhưng trong lòng ông lão hiểu rõ, đây giỏi lắm cũng chỉ là chút sức lực còn sót lại mà thôi. Thiếu niên thấy lão có thể cử động được thì vui mừng quá đỗi.
Ông lão rất có thiện cảm đối với thiếu niên này, liền nhoẻn cười: "Tiểu tử, không ngờ ngươi còn trẻ vậy mà cũng có thể nấu được một món ngon, lại có thể phân biệt được dược thảo, quả là khó lường!" Thiếu niên ợ một cái dài, đắc ý trả lời: "Bản lãnh của ta còn nhiều nữa, khi nào rảnh rỗi sẽ cho lão biết thêm vài chiêu!" Thiếu niên quan sát ông lão một lát rồi lắc đầu: "Tiền bối, ta thấy lão cũng là cao nhân có bản lãnh, tại sao lại nằm bất động ở nơi núi hoang rừng rậm này vậy?"
Ông lão đáp hờ hững: "Thế thì có gì kỳ lạ. Cuộc đời con người phải trải qua sinh lão bệnh tử vốn là chuyện bình thường. Ta đã sống hơn hai trăm năm, cũng nên chết đi rồi." Thiếu niên lấy làm kinh hãi nhíu mày: "Tiền bối..." Ông lão nói tiếp: "Trong cơ thể của ta có trăm loại độc tố, hôm nay toàn bộ bọn chúng phát tác, phá hỏng hết kinh mạch rồi. Cùng lắm là ba canh giờ nữa toàn thân ta sẽ cứng đờ rồi biến thành đá thôi." Thiếu niên vô cùng hoảng hốt, không ngờ ông lão này đã biết rõ là mình sẽ chết mà lại có thể thảnh thơi như thế. Sự tôn kính trong lòng hắn càng lớn lên rất nhiều, đồng thời hắn cũng âm thầm buồn bã. Ông lão thấy vẻ mặt của hắn liền biết hắn đang nghĩ gì trong lòng, lão tự nhủ: "Đứa nhỏ này lòng dạ thật tốt, lại rất thông minh, cốt cách hoàn hảo, là một khối tài liệu thượng hạng. Ông trời bắt ta phải quy thiên ở nơi này hóa ra đúng là có thâm ý."
Ông lão nhìn thiếu niên nói: "Tiểu tử, ngươi và ta rất có duyên. Ngươi tên là gì, cha mẹ là ai?" Thiếu niên đáp lại: "Ta tên là Thác Bạt Dã. Cha mẹ ta đã qua đời từ sớm rồi." Ông lão sớm đã đoán được hắn là cô nhi, liền gật đầu nói: "Còn nhỏ như vậy đã một mình lang thang khắp thiên hạ, thật là không dễ dàng gì."
Thiếu niên Thác Bạt Dã đáp lời: "Tiền bối, vậy tôn tính đại danh của người thì sao?" Ông lão mỉm cười: "Ta tên là Thần Nông."
Nếu là người khác nghe thấy cái tên này thì chỉ sợ đã lập tức nhảy dựng lên rồi, nhưng Thác Bạt Dã chẳng qua chỉ nhẹ nhàng ồ một tiếng, còn lại không có bất kỳ phản ứng gì khác. Ông lão này chính là thiên tử Thần Đế của thiên hạ hiện giờ, tên gọi là Thần Nông. Thần Nông hơn hai trăm năm trước đã vô địch thiên hạ, trảm yêu trừ ma, được năm đại tộc tôn làm thiên tử. Sau khi tại vị năm mươi năm liền lập lại an ninh trật tự cho thiên hạ, bách tính được an cư lạc nghiệp. Khắp năm tộc bốn trăm tám mươi thành, người người đồng lòng tôn kính. Năm Đại Hoang thứ bốn trăm lẻ hai, Thần Nông rời khỏi thành Thần Đế, một mình đi du lịch khắp thiên hạ, hái đủ loại cỏ cây mong tìm được thuốc trường sinh. Hơn trăm năm kể từ đó trở đi, hành tung của lão rất mơ hồ, như thần long thấy đầu không thấy đuôi. Có khi lại có lời đồn Thần Đế ban thuốc cứu người truyền đi không dứt khắp giang hồ. Chỉ cần Thần Nông còn ở nhân thế, thiên hạ liền thái bình vô sự, không cần làm gì mà vẫn yên ổn ấm no.
Nào ngờ khi Thần Đế uy chấn thiên hạ trên đường qua ngọn Nam Tế bên bờ Đông Hải lại đúng là lúc Bách Thảo Độc phát tác, phá nát kinh mạch, cứng đờ như gỗ đá.
Thác Bạt Dã từ nhỏ đã mất cả cha lẫn mẹ, lớn lên ở nơi hoang dã. Mặc dù lưu lạc khắp giang hồ đã mấy năm nhưng biết rất ít chuyện về thế sự, bởi vậy đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy hai chữ Thần Nông. Mặc dù hắn cũng biết Thần Đế, nhưng lại không biết được tục danh của người, nên khi nghe ông lão tự nói họ tên hắn cũng không tỏ ra kinh ngạc chút nào.
Thần Nông nói: "Chúng ta như bèo nước tương phùng nhưng lại rất hợp nhau..." Thác Bạt Dã cười nói: "Nếu tiền bối bằng lòng thì chúng ta sẽ là bằng hữu." Thần Nông cười ha hả: "Ta đã hơn một trăm năm không có bất kỳ một bạn bè nào rồi. Không ngờ được đến khi sắp lìa đời rồi lại có thể kết được một người bằng hữu tốt." Trong lòng lão cảm thấy khoan khoái, tiếng cười không mang theo bất kỳ