Ngọn núi Ngọc Bình mặc dù không quá cao nhưng sườn núi dựng đứng đầy những vách đá trơn tuột, chỉ có duy nhất một con dốc thoai thoải có thể đi lại được nối từ sơn chân lên đỉnh núi.
Thác Bạt Dã quan sát khắp nơi, hắn thấy dãy Ngọc Bình không liền thành một mạch mà ngọn này tương đối khá xa với ngọn kia. Nếu muốn theo núi khác rồi đi đường vòng qua thì thực sự là không có khả năng.
Bạch Long Lộc quay về hướng tây sườn núi chạy đi. Thác Bạt Dã giật mình hoảng hốt, hắn muốn kéo nó lại nhưng không được, chỉ còn mỗi cách cúi rạp người nằm trên lưng rồi mặc nó đưa đến đâu thì đến.
Sườn núi quanh co, cây cối mọc rậm rạp, nhưng đối với Bạch Long Lộc thì lại như đất bằng vậy. Ở giữa rừng cây nó phóng đi nhanh thoăn thoát, so với sóc thỏ còn muốn nhanh hơi bội phần.
Thác Bạt Dã nằm dài ôm chặt lấy lưng của Bạch Long Lộc, lá cây trong rừng như mưa sối xả vào mặt, vào lưng làm hắn hơi đau. Hắn hơi ngoái đầu nhìn lại chỉ thấy phía dưới là mây trắng lượn lờ, bóng cây đung đưa, bao quanh sườn núi là vực sâu ngàn trượng tối om, trong lòng bắt đầu nhen nhóm lên nỗi sợ hãi.
Chạy đi được khoảng nửa canh giờ thì trời đã tối đen, ánh trăng mới nhô lên buông ánh sáng xuyên xuống loang lổ trên những phiến lá trong khu rừng. Bỗng nhiên Bạch Long Lộc gầm lên rồi chân sau giậm mạnh, cả thân mình nó như cưỡi mây đạp gió phóng lên vượt qua đám tùng mọc phía trước. Thác Bạt Dã kinh hãi hét to, nhưng cả hai bay trong không trung một chốc rồi đáp xuống đứng vững vàng trên mặt đất bằng.
Trong phạm vi hai trăm trượng gần chỗ này có mấy cây tùng cổ thụ mọc ngạo nghẽ, còn lại là vô số ụ đá lởm chởm. Bầu trời không còn bị tán cây che khuất nữa, vầng trăng cùng vô số vì sao tỏa ánh sáng mung lung lên sườn đông những tán tùng. Nơi này đúng là đỉnh của một ngọn núi.
Bạch Long Lộc nhìn về sườn đông ngọn núi phía trước gầm nhẹ. Thác Bạt Dã cũng chăm chú nhìn lại, cách mỏm đá hơn hai mươi trượng cũng là một tòa núi hùng vĩ. Nếu xem lại phương hướng thì đây rõ ràng là ngọn Ngọc Bình.
Thác Bạt Dã vỗ vỗ lên cổ của Bạch Long Lộc: "Lộc huynh, ngươi định bay qua hẻm núi kia sao?" Bạch Long Lộc gật đầu gầm nhẹ trả lời. Thác Bạt Dã hoảng sợ, xong hắn lại cười ha hả, trong lồng ngực lúc này dậy lên một nỗi kiêu hùng cao vút. Tay trái bắm chặt kiếm Vô Phong rồi luồn cả hai tay ôm chặt lấy cổ Bạch Long Lộc nói: "Đi thôi!"
Bạch Long Lộc rít lên, bốn vó của nó dồn dập như chớp, trong nháy mắt nó tăng tốc rồi một lần nữa cả hai bay vút lên không.
Thác Bạt Dã cảm thấy tim mình như ngừng đập, gió thổi vào hai tai ù ù, trong phút chốc hắn không còn nghe không còn nhìn thấy cái gì nữa. Trời đất không một tiếng động, vạn vật xung quanh như đứng im lại. Hắn cúi mắt nhìn xuống chỉ thấy phía dưới là một biển cây cối trải rộng mãi, mây giăng khói tỏa mịt mùng.
Từ độ cao hơn nghìn trượng, hắn bay ngang qua!
Đột nhiên toàn thân hắn chấn động, thiếu chút nữa là văng khỏi lưng của Bạch Long Lộc. Bây giờ hắn mới phát hiện ra là mình đã lên đến đỉnh Ngọc Bình. Bạch Long Lộc ngân dài, ngẩng đầu đá chân đắc ý. Đến tận bây giờ Thác Bạt Dã mới nghe được tiếng tim đập thình thịch của mình.
Thác Bạt Dã trượt xuống từ lưng của Bạch Long Lộc, hắn ngồi bệt xuống đất rồi một người một thú cùng nhau cười phá lên.
Trải qua mấy lần hiểm nguy làm cho tình cảm giữa hắn và con thú càng bền chắc hơn, cũng khiến cho đưa bé hơn mười tuổi như hắn thêm gan dạ và sáng suốt.
Sau khi ngồi nghỉ một lát, cảm thấy hơi thở đã trở lại bình thường, Thác Bạt Dã đứng lên phủi phủi bụi đất trên người rồi cười nói: “Lộc huynh, chúng ta đi thôi. Không biết mấy tên kia đã tìm được Thanh Đế chưa, chúng ta không thể mất dấu họ được.” Bạch Long Lộc gật gật đầu sau đó tiếp tục cùng hắn đi xuống chân núi.
Từ đỉnh núi đi xuống toàn là đá hộc khiến cho con đường cũng vô cùng ngoằn ngoèo. Xem chừng con đường bằng đá này cũng chính là đường mòn dẫn lên núi. Thác Bạt Dã cùng Bạch Long Lộc đi khá lâu, nhưng dọc đường đi cũng không gặp trở ngại gì.
Hai bên đường đi toàn là những cây tùng cao ngất trời, ánh trăng nghiêng nghiêng chiếu xuống, đi trong rừng tùng, dưới ánh trăng bàng bạc khiến cho hắn có một cảm thấy mình giống như thần tiên đang dạo chơi. Thác Bạt Dã vui vẻ nói: “Chúng ta đi dọc theo bờ khe nước mà xuống, nhất định là tìm ra Thanh Đế.” Sau đó lập tức rẽ sang hướng bên cạnh mà đi.
Trên núi cao không có giếng nước, càng không có sông ngòi, nếu có con người sinh sống thì tất nhiên phải ở cạnh nơi có nước chảy qua.
Đi xuyên qua một khu rừng tùng nhỏ, đột nhiên hai mắt Thác Bạt Dã sáng lên. Ở phía trước mặt hắn là một bãi đá lớn, cỏ xanh mọc lơ thơ, một lạch nước nhỏ róc rách uốn lượn qua đám đá núi lởm chởm rồi chảy xuống phía chân núi. Thác Bạt Dã cảm thấy khát nước bèn quỳ gối xuống cạnh dòng nước, vục lấy vục để nước lên miệng uống. Nước vừa ngọt lại mát lạnh, mới vào tới bụng đã làm cho cả cơ thể cảm thấy tươi tỉnh, tinh thần dâng cao. Bạch Long Lộc cũng cúi xuống uống một thôi một hồi.
Đi dọc theo dòng nước chảy xuống phía dưới, cuối cùng mấy khe nước họp lại thành một con suối nhỏ. Hai bên đường thưa dần những cây tùng, thay vào đó càng ngày càng có nhiều bụi trúc xuất hiện. Xen kẽ dọc bờ suối là những bụi cỏ xanh và những khóm trúc um tùm. Thác Bạt Dã xưa nay rất thích trúc, lại biết thổi sáo trúc nữa. Hôm qua hắn đã đánh rơi mất cây sáo trúc trên núi Nam Tế nên vẫn còn buồn bực, hiện giờ thấy nhiều trúc như vậy nên hắn mừng như điên. Vung kiếm Vô Phong đã gãy ra, chặt đôi một cây trúc, lại đục đục khoét khoét một hồi, cuối cùng đã làm ra được một cây sáo khác. Hắn nhìn cây sáo mới cả buổi, miệng ngoác ra cười rất đắc ý, sau đó nhìn Bạch Long Lộc nói: “Lộc huynh, tuy ngươi có công phu rất lợi hại nhưng ngươi làm sao có khả năng làm ra được một cây sáo trúc thế này. Ha ha.”
Bạch Long Lộc quay đầu đi không thèm để ý tới, dáng vẻ vô cùng khinh thường.
Thác Bạt Dã giắt cây sáo trúc ở một bên hông, đột nhiên nhớ tới một việc, lại chặt tiếp một đoạn trúc, đem kiếm Vô Phong cắm vào trong đó. Đoạn kiếm gãy cho vào rất vừa vặn, mặc dù sắc bén nhưng cũng không thể tự chẻ tre mà ra. Thác Bạt Dã đem kiếm Vô Phong giắt vào hông bên phải rồi vênh mặt cười ha ha.
Sau đó một người một thú lại tiếp tục đi xuống phía dưới. Dòng suối theo khe núi quẹo phải, rồi uốn lượn thêm một hồi nữa. Sau khi chảy qua bãi đá lớn, không gian phía trước chợt mở rộng hơn, một cái hồ lớn hiện ra trước mặt bọn hắn. Thác Bạt Dã cùng Bạch Long Lộc không hẹn mà hô lên. Theo như Đại Hoang Kinh miêu tả thì đây chính là Thiên Hồ trên đỉnh núi.
Mặt hồ phẳng lặng, in bóng những cây tùng cây trúc bên bờ, thấp thoáng trong bóng nước còn thấy cả một tòa đình đài lầu các phía xa.
Thác Bạt Dã vô cùng vui mừng, chắc hẳn nơi đây là nơi ở của Thanh Đế rồi. Thế là một người một thú rón rén đi về phía mấy tòa đình các. Cái đình được làm từ gỗ tùng và trúc, không quá xa hoa tráng lệ, màu sắc cũng không lòe loẹt, mái hiên không ngói, giống như người ta tùy hứng mà dựng, tiện tay gác mà thành. Nhưng dưới ánh trăng lúc này, vẻ mộc mạc của mái đình đang in thẳng lên trời nhìn vô cùng độc đáo.
Thác Bạt Dã cùng Bạch Long Lộc đi dọc lại gần căn đình, đi qua dãy hành lang, lại qua tiếp ngọn lầu trúc, đi lên một cái đài cao làm bằng gỗ tùng, từ đây có thể dõi mắt trông ra xa, nhưng tuyệt không thấy bóng người nào. Hắn trực tiếp đi vào sâu trong khu viện. Đình viện có ba bức rào ngăn nhưng cũng không cao lắm, bên trong vẫn vắng vẻ không có bóng người. Màn đêm tĩnh lặng, chỉ có gió vờn bóng trúc, trăng múa trên ngọn cây.
Thác Bạt Dã và Bạch Long Lộc đứng ngơ ngác trong sân đình tới cả nửa ngày, ai nấy đều thẫn thờ, không biết là phải nên đi tới chỗ nào cho tốt. Đột nhiên từ phía đông nam truyền tới tiếng tiêu như có như không.
Tiếng tiêu tịch liêu văng vẳng như xa như gần, có lúc nhẹ nhàng như ánh trăng, có khi lại cho cảm giác thê lương khắc cốt, giai điệu này khiến cho Thác Bạt Dã giật mình, giống như đã nghe qua ở đâu đó. Thác Bạt Dã vốn có năng khiếu về âm nhạc, lại yêu thích nhất là thổi sáo, không thầy mà cứ thế tự hiểu ra âm luật, lúc này nghe thấy tiếng tiêu vô cùng xúc động, thầm nghĩ: “Thiên hạ lại có thể có được tiếng tiêu như thế sao? Hẳn là Thanh Đế rồi?” Hắn nghe trong chốc lát mà đã cảm thấy vô cùng say mê, bội phục sát đất người đang thổi tiêu. Sau đó hắn cùng Bạch Long Lộc theo tiếng tiêu đi tới, muốn xem rốt cục là người nào.
Hắn cố gắng thở thật nhẹ nhàng, mỗi một bước đều vô cùng lặng lẽ, đi xuyên qua một rừng trúc, dọc theo một con đường có hàng rào trúc bao quanh, đi về phía đông nam. Tiếng tiêu càng lúc càng gần, cái bi thương thổn thức trong âm điệu ấy càng lúc càng đánh sâu vào tâm thần hắn.
Thác Bạt Dã càng nghe càng có cảm giác khúc nhạc này vô cùng quen thuộc, lập tức dừng chân bên hàng rào trúc tưởng nhớ lại. Đột nhiên trong đầu hắn thầm kêu lên, đúng rồi, đây chính là bài hát mà Thần Nông đã hát khi hai người chia tay nhau. Trong lòng hắn mừng như điên, vậy chắc là lão tiền bối chưa chết, chắc là cũng đã tới đây tìm Thanh Đế rồi?
Rốt cuộc Thác Bạt Dã không kìm nén được nữa, hắn