Edit: jena
Chu Tây Vũ lau mắt kính của mình: "Mọi người, đã có người chết rồi, sao mà người của gia đình này vẫn không có phản ứng gì hết?"
Tôn Phong trả lời: "Phản ứng gì? Chúng ta là người chơi, đây là thế giới mô phỏng, đối với bọn họ thì người chơi chết thì chết thôi, NPC là NPC, sao mà có cảm xúc phong phú như người bình thường được."
"Liệu có trò chơi nào mô phỏng chân thật như thế này ư?"
Tôn Phong đánh mạnh lên bả vai Chu Tây Vũ: "Tôi thấy mấy người đeo kính như anh đúng là suy nghĩ nhiều thật đó, không nên đâu, cứ cầm tiền rồi đi thôi, tiền là tốt nhất!"
"2 giờ sáng rồi, đến ai?"
"Hình như cậu trai họ Sở." Tôn Phong nhìn quanh một vòng: "Ủa? Đâu rồi?"
Thương Trọng Lệ từ từ mở mắt dậy từ trong góc tường.
- -
Sở Nhuế kéo vách ngăn sau mép giường, bên trong là không gian tiểu tiện, phía trước có bồn tắm.
Sở Nhuế quan sát một chút, bày biện của căn phòng này có vẻ lúc trước cũng dành cho phụ nữ, nhưng không biết ai đã ở đây.
Sở Nhuế dùng ngón trỏ gõ lên từng chỗ khác nhau trên ván gỗ, tìm được một chỗ rỗng.
Dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng mặt trên của chỗ rỗng này hoàn toàn không khác gì chỗ khác, cúi sát nhìn thì mới nhìn thấy được một khe hở nhỏ xíu, ấn xuống, mở ra một khoảng trống.
Đối diện là phòng ngủ của Hoàng Nghị.
Mà căn phòng này vốn dĩ được quản gia sắp xếp cho Hoàng Tiên Tiên, xem ra hai anh em họ đúng là cấu kết với nhau làm việc xấu.
Sở Nhuế cúi đầu nhìn vào cửa động, muốn nhìn thử từ đây sẽ thông đến chỗ nào.
Cong lưng, vào trong cửa động, điện thoạt bật sáng, loáng thoáng nhìn thấy xác chết nằm trên mặt đất, Sở Nhếu thấy bất an.
Xung quanh tối đen, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ điện thoại của anh, những chỗ không thể nhìn thấy khiến anh run sợ, không biết sẽ có thứ gì bất ngờ nhào ra.
Điện thoại chiếu sáng lên bức tường đối diện, trên tường bỗng nhiên xuất hiện một người phụ nữ lộn ngược.
Đối phương thấy ánh sáng, làm một động tác xoay người.
Sở Nhuế nhanh chóng ôm điện thoại ngồi xổm xuống, một cơn gió mạnh thổi ngang qua đỉnh đầu anh.
Sở Nhuế nhanh chóng chạy ra ngoài.
Anh không nhìn thấy rõ nhưng anh cảm giác được bóng đen đang đuổi theo sau mình.
Anh nôn nóng, vấp chân té ngã xuống đất.
Gió lại dạt qua đầu anh, Sở Nhuế thở hồng hộc, tầm mắt chợt trở nên mơ hồ, anh hô lên không ổn rồi.
Anh bị rớt mắt kính.
Bên tai dường như có tiếng gió, Sở Nhuế gọi to: "Phu...!phu nhân Lạc!"
Gió liền ngừng lại.
Sở Nhuế nuốt một ngụm nước bọt, tầm nhìn nhập nhòe, lòng anh lại run lên vì sợ.
Trước mặt anh toàn bộ là một màu đen, chẳng khác gì so với người mù.
Anh nhớ đến bộ dạng khi chết không kịp nhắm mắt của hai anh em Hoàng Nghị và Hoàng Tiên Tiên, tự đáy lòng run rẩy không thôi.
"Hoặc đúng hơn là, gọi bà là...!tiểu thư Lạc...!tôi, tôi không có...!ý gì xấu!"
Vừa dứt lời, không biết chạm phải tử huyệt gì của đối phương, gió lại bắt đầu nổi to, Sở Nhuế vội vàng né tránh, cả người ngả ngửa đẩy cửa ra ngoài.
Ra là anh đã chạy được đến gần cửa, chỉ cần bước một bước là có thể thoát.
Sở Nhuế nhắm chặt hai mắt, anh vốn nghĩ mình sẽ ngã dập mặt xuống đất, không ngờ lại lọt vào một lồng ngực.
Ánh đèn đỏ lập lòe, có tiếng gió nhưng không còn nữa.
"Đồ ngốc! Hơn nửa đêm anh chạy ra đây làm gì?"
Giọng điệu của đối phương không hề có ý tốt, nhưng Sở Nhuế lại cảm thấy hạnh phúc vì sống sót trong gang tấc, cảm ơn từ tận đáy lòng: "Cảm ơn." Anh siết chặt lấy quần áo của Trương Trọng Lệ, không buông tay.
"Còn không thả ra?" Thương Trọng Lệ không kiên nhẫn nói, người này lúc nào cũng kéo phiền phức đến cho cậu.
Nói xong, Thương Trọng Lệ im lặng cất kiếm vào túi.
"Ngại quá, tôi...!tôi không nhìn thấy gì, cậu có thể giúp tôi vào trong một lúc được không?"
Thương Trọng Lệ nhướng mày, giơ tay lên, để sát vào.
Đôi mắt của Sở Nhuế không có tiêu cự, hai mắt tan rã, đúng là không nhìn thấy gì: "Sao anh cận nặng vậy?!"
Sở Nhuế thành thật: "Hơn 8 độ cộng với hơn 5 độ loạn thị và nhược thị."
"Nhược trí?"
"Nhược thị!" Sở Nhuế cường điệu nói, chọc cười Thương Trọng Lệ.
"Ra là anh bị thiểu năng! Nếu anh nói sớm thì tôi đã biết đường giúp anh nhiều hơn rồi."
Sở Nhuế trợn mắt, lười cãi nhau với con nít: "Cậu có thể giúp tôi tìm mắt kính được không?"
Thương Trọng Lệ nhìn anh trong chốc lát, cuối cùng cũng chịu giúp.
Sở Nhuế đi theo cậu, cẩn thận dặn dò: "Cậu cẩn thận một chút, không chừng bóng đen sẽ xuất hiện nữa."
"Nó không xuất hiện nổi đâu, tôi đánh nó trọng thương, tạm thời an toàn."
Nghe Thương Trọng Lệ nói xong thì Sở Nhuế cảm thấy yên lòng.
Tìm thấy mắt kính, Thương Trọng Lệ hỏi anh: "Anh tới đây làm gì? Anh không sợ à? Hay là không muốn sống nữa?"
"Vây còn cậu?" Sở Nhuế đeo lại kính, nhìn Thương Trọng Lệ: "Cậu đã ở ngoài cửa từ trước, nghe thấy tiếng tôi la, nhưng sao cậu lại không vào trong?"
Thương Trọng Lệ híp mắt, biểu tình có chút nguy hiểm: "Sao anh lại biết tôi ở bên ngoài từ trước?"
"Tôi nghe thấy tiếng bước chân của cậu."
Như nghe thấy một chuyện cười, Thương Trọng Lệ nhếch miệng: "Anh nói anh nghe thấy? Anh là thuận phong nhĩ* hả?" Đúng là cậu đã đứng ở bên ngoài từ lâu, cũng nghe thấy tiếng kêu cứu của anh nhưng không vào trong giúp đỡ vì ban ngày Sở Nhuế có thể nhìn thấy bóng đen, cả ngày hôm nay cậu vẫn còn nghi ngờ thân phận của Sở Nhuế.
Cậu muốn bức Sở Nhuế phải ra tay nhưng kết quả là ông anh này lại chật vật đến cực điểm, thiếu chút nữa là mất cả mạng! Vậy thì vì sao anh ta lại có thể nhìn thấy được bóng đen?
*vị thần có tai nghe theo gió
Sở Nhuế không muốn cãi cọ với cậu ở chỗ này.
Anh đoán rằng nếu không phải anh may mắn mò được cửa ra thì chỉ sợ rằng Thương Trọng Lệ quả thực sẽ trơ mắt nhìn anh chết chứ không ra tay cứu giúp.
Người này đúng là một kẻ vô tình.
Sở Nhuế nhặt balo trên mặt đất lên, phủi bụi bên trên, trong lúc vô tình tìm thấy được tấm card đen ở bên hông balo.
Thương Trọng Lệ cau mày: "Thẻ nhiệm vụ." Sao lại đột nhiên xuất hiện rồi?
Quay về phòng, năm người bắt đầu vây quanh thẻ nhiệm vụ.
"Chậc..." Tôn Phong cầm thẻ nhiệm vụ nhìn rồi khựng lại, quay sang mọi người, đưa thẻ cho Chu Tây Vũ.
Chu Tây Vũ lắc đầu tỏ vẻ cũng không biết đọc.
"Tỷ..." Sở Nhuế từ tốn nói: "Tỷ phu nhân."
Tôn Phong nhìn những người khác: "Té ra là nhớ nhung chị!" Giải quyết được chữ cái này, không còn từ gì mà hắn không đọc được nữa: "Tỷ phu nhân, mức độ khó hai sao, mức độ sinh tồn bốn sao rưỡi, hoàn thành nhiệm vụ, sự lựa chọn