Edit: jena
"Không...!Không còn âm thanh..."
...
Sắc trời biến hóa trong nháy mắt, tia nắng buổi sớm thoáng chốc đã bị sương đen che kín, cả thế giới chìm trong đêm đen.
Thế giới yên tĩnh quá mức, không khí như ngưng đọng, nếu Sở Nhuế không nghe thấy tiếng hít thở của mình và Thương Trọng Lệ thì anh đã cho rằng anh đang ở trong môi trường chân không.
Sở Nhuế túm chặt quần áo của Thương Trọng Lệ, cả người đầy cảnh giác.
Tiếng khóc nỉ non của trẻ con phá vỡ sự tĩnh lặng.
Ở khu vực vui chơi vừa rồi, có một đứa trẻ đang ngồi dưới mặt đất.
Đứa trẻ quay lưng về phía Sở Nhuế và Thương Trọng Lệ, kêu lên một tiếng, thân hình nhỏ bé ngả nghiêng muốn bò dậy, nhưng cái đầu quá nhỏ, hữu tâm vô lực, ngã oạch ra đất.
Sở Nhuế nhìn quanh khắp nơi, lo lắng có quái vật ẩn nấp vụt ra, muốn đến bế đứa trẻ kia lên.
Đứa trẻ vừa té ngã, cảm thấy đau, nó khóc lớn.
Sở Nhuế đến gần, đứa trê đột nhiên xoay người, gương mặt của nó trắng bệch tím tái, hai mắt lòi ra ngoài, tuy đang thút thít khóc nhưng cái miệng lại há to, nở một nụ cười quỷ dị.
Sở Nhuế bị gương mặt của đứa trẻ này dọa đến cứng người, trong nháy mắt, đứa trẻ banh rộng cái miệng đầy máu, gào lên nhào tới chỗ Sở Nhuế.
"Đồ ngốc!" Thương Trọng Lệ đẩy Sở Nhuế ra, nhanh tay bóp chặt cổ nó.
Đứa trẻ hung tợn vung cả tứ chi.
Thương Trọng Lệ dùng sức, bẻ gãy cổ nó, sau đó dán một lá bùa vàng lên trán nó.
Trong chớp mắt, thân xác của đứa trẻ tiêu tán theo làn gió, không còn tăm hơi.
Thương Trọng Lệ ghét bỏ nhìn tay mình, muốn Sở Nhuế đưa cho mình tờ giấy thì thấy anh đang phát run ở bên kia: "Lấy giấy cho tôi!"
Sở Nhuế nuốt nước bọt, đi đến chỗ Thương Trọng Lệ, đến gần cậu rồi mới thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Anh lấy giấy trong balo ra đưa cho Thương Trọng Lệ, thuận tiện đổ thêm hai viên thuốc để uống.
Thương Trọng Lệ lau tay, nhìn thoáng qua Sở Nhuế uống thuốc, không nói gì.
Trong ảo cảnh, cậu không thể tùy tiện chém giết hết quái vật.
Trọng điểm phá giải ảo cảnh là hoàn thành nhiệm vụ, một khi cậu bất cẩn giết chết mục tiêu của nhiệm vụ, toàn bộ phó bản sẽ sụp đổ, và người chơi sẽ vĩnh viễn bị nhốt lại trong phó bản.
Đây là điều mà ngài ấy đã nói cho cậu biết.
"Đứa trẻ...!đứa trẻ, biến...!biến mất rồi..."
Thương Trọng Lệ "ừm" một tiếng: "Nó là vật quái, đương nhiên sẽ biến mất."
"Ồ..." Sở Nhuế suy nghĩ, quái vật trong cung điện tối qua chắc cũng là vật quái.
"A — Má ơi! Cứu mạng!"
Thương Trọng Lệ ngay lập tức chạy về phía phát ra tiếng kêu cứu, Sở Nhuế cũng túm lấy áo của cậu đuổi theo.
Triệu Tử bị một cái bóng màu xanh vàng áp đảo, cô đang dùng lưỡi lê chống đỡ.
Tiết Lâm Tuyền cũng có chút bản lĩnh, cầm kiếm trong tay, nhào lên chém hai con quái vật.
Nhưng quái vật bị tấn công cũng không có thương tổn gì quá lớn, nó lui về sau hai bước lại nhào lên.
Trương Duệ không có súng, trốn ở phía sau bụi hoa la to.
Bên cạnh là La Lê, cô trông bình tĩnh hơn Trương Duệ nhiều.
Lúc này Sở Nhuế mới phát hiện ra rằng cái bóng chợt lóa màu xanh vàng kia là trang phục trên người quái vật, còn là trang phục của cung nữ, vậy thì ba con quái vật này...!Vốn dĩ là những cung nữ vào buổi sáng.
Thương Trọng Lệ lấy ra ba lá bùa, chắp tay trước ngực, từng đợt từng đợt phóng ba lá bùa ra, dán lên người ba con quái vật.
Trong khoảnh khắc, quái vật liền bốc hơi biến mất.
Trương Duệ trợn mắt há mồm bò dậy, chạy tới túm lấy cánh tay Thương Trọng Lệ: "Thần tiên, cậu là thần tiên!"
Thương Trọng Lệ cau mày, đẩy Trương Duệ ra, đối phương lại như cao da chó bám dính lên người cậu.
Gã sửa sang lại quần áo: "Cậu đẹp trai, lúc trước là do tôi có mắt mà không thấy thái sơn, cậu đừng so đo với tôi, không phải cậu vào trò chơi này là vì thiếu tiền ư? Tôi có rất nhiều tiền, tôi đều có thể trả cho cậu, chỉ cần cậu bảo vệ tôi, cậu muốn gì cũng được."
"Anh có nhiều tiền như vậy thì